Mộc Chiến không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, hắn tiến đến trước mặt lão già.
Hắn cất giọng lên tiếng, mang theo sát khí áp bách về phía lão già:
“Vậy ngươi là ai?!”
Hắn không trả lời, mà hỏi ngược lão già này. Từ lúc ban đầu, khi Viêm Hạo xuất hiện hắn đã cảm ứng được lão già này lượn lờ trên không trung rồi.
Lão này thực lực chỉ mới Hoá Đan Cảnh sơ kỳ, lại sao thoát khỏi tầm cảm ứng của Mộc Chiến được cơ chứ.
Lão già hít một hơi thật sâu, đè nén lại sự hoảng sợ trong lòng, hắn không hề nghĩ đến bên cạnh Từ Lâm Nguyệt từ khi nào lại có cường giả thế này.
Nếu như có Mộc Chiến hắn xuất hiện, kế hoạch khó thành, khó thành rồi..
Nhưng lão già không sợ, hắn có kẻ chống lưng mà, liền buông tiếng uy hiếp:
“Tiểu tử, dù không biết ngươi là ai, lợi hại như thế nào, nhưng ngươi dám nhúng tay vào chuyện của Viêm gia chúng ta, gia chủ sẽ lột da ngươi!”
Lão già này là một trong những trưởng lão của Viêm gia, đi theo Viêm Hạo để đảm bảo kế hoạch không bị sai sót theo lệnh của Viêm Thiên Long.
Nhưng chính Viêm Thiên Long cũng làm sao ngờ được có một Hoá Đan Cảnh trung kì ngay cạnh ở Từ Lâm Nguyệt thế này được..
Mộc Chiến nghe lời từ Viêm gia trưởng lão, hơi híp mắt lại:
“Ồ, vậy hoá ra chuyện của Viêm gia các ngươi là để cho một thiếu chủ cường thế hiếp người như vậy?!”
Lão già cười lạnh một tiếng:
“Vậy thì sao? Ngươi dám nhúng tay vào, đó là tội chết!”
Mộc Chiến cười mỉm một chút:
“Vậy sao..”
Dứt lời, Mộc Chiến thi triển Thiên Mộc Lưu Quang, một thanh kiếm ánh sáng loé lên ngay cổ của lão già Viêm gia trưởng lão.
Xoẹt..
Một âm thanh lạnh lùng vang lên, đầu của Viêm gia trưởng lão rơi xuống đất một cách nhẹ nhàng tựa lông hồng, nhưng trên cái đầu ấy vẫn còn hai mắt trợn ngược của Viêm gia trưởng lão.
Hắn không thể tin được rằng mới uy hiếp Mộc Chiến có một câu mà Mộc Chiến hắn lại lạnh lùng dứt khoát như vậy.
Không hề để hắn nói thêm một lời nào.
Ta còn nhiều lời muốn nói mà, cho ta nói xong đã chứ…
Để ta trang bức một tí thế lực các kiểu rồi mới giết chứ..
Mộc Chiến không chậm trễ, móc nguyên đan từ trong đan điền của Viêm gia trưởng lão ra, thu vào nhẫn trữ vật.
Thật ra hắn cũng không có ý định giết Viêm gia trưởng lão, Mộc Chiến chỉ muốn uy hiếp một chút để moi ra thông tin từ miệng của hắn.
Một Hoá Đan Cảnh đi theo một đám người Dung Huyết Cảnh, hơn nữa một đám Dung Huyết Cảnh chỉ nhắm vào mỗi Từ Lâm Nguyệt, nói không có vấn đề Mộc Chiến hắn không tin được.
Nào ngờ đâu lão già này lại uy hiếp hắn, Mộc Chiến không ngại dứt khoát cho lão.
Mộc Chiến hắn sau khi thức tỉnh Vô Ngã Chân Ý, hắn đúng là có lòng vị tha, người nào không động đến hắn, hắn cũng không chấp nhặt làm gì.
Nhưng những kẻ muốn giết hắn, uy hiếp hắn, hắn cũng không ngần ngại cho đối phương một chuyến xuống địa ngục.
Hắn vị tha, không có nghĩa là hắn nhân từ..
Cảnh tượng huyết tinh làm cho đám người khiếp sợ, đặc biệt là Viêm Hạo và đồng bọn đang run rẩy một phen.
Đó là Viêm gia trưởng lão đấy, một trong những người có thực lực cao nhất Viêm gia.
Viêm gia hắn cũng chỉ có mấy Hoá Đan Cảnh mà thôi, không ngờ lại bị một tên binh lính chém chết như giết một con gà vậy.
Mộc Chiến xong việc, lạnh nhạt liếc qua Viêm Hạo, hắn lạnh lùng bước đến.
Từng bước Mộc Chiến hắn bước như đập thêm tiếng tim đập cho Viêm Hạo.
Viêm Hạo giờ này rất hoảng loạn, gương mặt trắng bệch nhìn về Mộc Chiến:
“Đừng..đừng..qua đây!!!”
Mộc Chiến khẽ cười nhạt, nhưng nụ cười hắn rơi vào mắt Viêm Hạo như ác ma đang cười:
“Nói ra những gì ngươi biết! Nếu không, chết!”
Dứt lời, khí tức Hoá Đan Cảnh trung kì áp bách nặng nề về phía Viêm Hạo, làm hắn không còn bất kì phản kháng gì:
“Ta..ta nói..! Tha..tha..mạng!”
“Từ Lâm Nguyệt ả ta là người đang nắm giữ Huyết Hoả Linh Châu, ta phụng sự đi bắt lấy ả để moi ra thông tin về Linh Châu đó…!”
Viêm Hạo run rẩy nói, nhưng lời nói của hắn làm Mộc Chiến ngạc nhiên một chút.
Huyết Hoả Linh Châu, chính là Ngũ giai hạ pháp bảo vật trong động phủ truyền thừa trong Huyền Cổ Chiến Trường.
Huyết Hỏa Linh Châu có khả năng chứa đựng sức mạnh linh hồn kết hợp với huyết khí và hỏa lực.
Châu này có thể được dùng để thôn phệ sinh cơ hoặc linh khí của kẻ thù, từ đó gia tăng năng lực của người sở hữu.
Khi kích hoạt, nó phát ra hỏa diễm đỏ rực kèm theo sự bạo liệt của huyết khí, mang lại uy lực cực lớn trong chiến đấu.
Tuy nhiên, người dùng phải có sức mạnh nhất định để điều khiển, nếu không sẽ bị phản phệ.
Không ngờ người khi đó đạt được viên linh châu này lại là Từ Lâm Nguyệt, thảo nào thực lực nàng ta thăng tiến nhanh như vậy.
“Ngươi phụng sự lệnh của ai?!” Mộc Chiến âm trầm hỏi, vấn đề này không đơn giản tí nào.
“Ta..ta không biết, ta chỉ được phụ thân ta kêu phải bắt nàng ta..!” Viêm Hạo run rẩy nói.
Lúc này Từ Lâm Nguyệt hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn định lại một chút:
“Công tử, cho tiểu nữ hỏi một chút được không? Có lẽ sẽ giúp công tử được gì đó!!”
Mộc Chiến nghe vậy cũng gật đầu, hắn cũng không gấp gáp.
Viêm gia cử một tên trưởng lão Hoá Đan Cảnh để đi theo bảo vệ Viêm Hạo, coi như là đã cố hết sức của gia tộc bọn hắn rồi.
Từ Lâm Nguyệt thấy vậy, liền xoay người qua hỏi Viêm Hạo:
“Viêm Hạo, tại sao ngươi biết ta nắm giữ Huyết Hoả Linh Châu? Còn nữa, phụ thân ta thế nào rồi? Gia tộc ta làm sao rồi?”
Nàng hỏi rất gấp gáp, hiển nhiên lời lúc trước mà Viêm Hạo gầm lên làm nàng rất để tâm.
Viêm Hạo thấy Từ Lâm Nguyệt hỏi vậy, ngập ngừng một chút rồi nói:
“Cái này… ta không biết.. ta chỉ được phụ thân nói ngươi nắm giữ Huyết Hoả Linh Châu nên phụng lệnh bắt giữ mà thôi!”
“Còn Từ Thanh Vân..và Từ gia.. đều đã..!”
Thấy Viêm Hạo ngập ngừng không nói, Từ Lâm Nguyệt lòng càng siết chặt lại hơn:
“Đã làm sao?!” Nàng gầm lên, không còn dáng vẻ sợ sệt như lúc trước nữa.
“Đã chết cả rồi..!!” Viêm Hạo cắn răng nói một tiếng, hắn đang cố gắng câu giờ chờ phụ thân hắn đến cứu..
Do vậy Mộc Chiến hay Từ Lâm Nguyệt hỏi gì hắn đều đáp, chỉ cầu bọn hắn không giết hắn.
Từ Lâm Nguyệt nghe tin dữ, trời đất đối với nàng như quay cuồng.
Nàng ôm đầu, lắc lư một chút rồi ngã gục xuống.
Mộc Chiến đứng bên cạnh liền bắt một vai của nàng, sau đó để nàng nằm xuống dưới đất.
Thấy đôi môi kiều diễm của nàng phun ra một ngụm máu đen, hắn biết nàng bị thương tổn đến tâm can rồi..
Từ gia..không ngờ lại bị diệt tộc..
Nhưng tại sao, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra..?
Mộc Chiến sau khi đỡ nàng xuống, định quay về hướng Viêm Hạo hỏi tiếp chuyện, bỗng hai cỗ khí tức cường hãn ập đến người hắn khiến hắn không thể tiến bước được.
Một thân ảnh xuất hiện, trên người mặc bộ giáp rực rỡ, mỗi bước đi của hắn tạo nên tiếng động như tiếng sấm rền, đầy quyền uy.
Cơ thể hắn tỏa ra một nguồn năng lượng khiến không gian quanh trở nên ngột ngạt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, không ai dám thở mạnh.
Hắn là Tư Không Hải, đại tướng quân của Sơn Vân Đế Quốc.
Bên cạnh hắn là một thân áo giáp đỏ sậm, ánh mắt sắc bén và đầy thâm độc.
Hắn đứng đó như ngọn núi lửa âm ỉ, chuẩn bị phun trào bất cứ lúc nào.
Hắn chính là Viêm Thiên Long, gia chủ của Viêm gia, phụ thân của Viêm Hạo.
Viêm Thiên Long không thèm liếc nhìn ai khác ngoài con trai mình, Viêm Hạo.
Khí tức của hắn khiến toàn bộ không gian như chìm trong biển lửa, những binh lính tu vi thấp hơn lập tức cảm thấy lồng ngực mình bị đè nặng, khó thở.
Khi Viêm Hạo nhìn thấy thân ảnh của Viêm Thiên Long xuất hiện, cảm giác như được cứu sống giữa vực thẳm tuyệt vọng.
Hắn như bừng tỉnh, ánh mắt vốn đầy sợ hãi và tuyệt vọng lập tức lấp lánh tia mừng rỡ, niềm vui tràn ngập trong lòng hắn như sóng lớn dâng trào.
Viêm Hạo vội vàng chạy đến bên phụ thân mình, giọng lạc đi vì mừng rỡ:
“Phụ thân! Ngài đến thật đúng lúc!”
Trong giọng nói không giấu nổi sự kích động và mừng rỡ, như vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Dù cơ thể vẫn còn run rẩy vì trận áp bức vừa rồi, hắn cảm nhận được sự che chở mạnh mẽ từ phụ thân và lập tức lấy lại chút tự tin, ánh mắt dần lộ ra oán hận đầy căm phẫn hướng về phía Mộc Chiến.
“Chính hắn! Giết hắn! Phụ thân, hắn đã hăm doạ đó đã ra tay với ta!” Viêm Hạo nói trong sự kích động, tay run run chỉ thẳng vào Mộc Chiến, trong lòng hả hê nghĩ rằng sự có mặt của Viêm Thiên Long sẽ khiến Mộc Chiến trước mặt phải trả giá đắt.
Mộc Chiến lắc lắc đầu, thầm nghĩ thằng ngốc này quả thật là muốn chết.
Nhưng lúc này Mộc Chiến không để tâm quá nhiều đến Viêm Hạo, mà chú ý đến thân ảnh của Tư Không Hải và Viêm Thiên Long.
Mấy kẻ này, là kẻ đến không thiện…