Thần Thụ Chí Tôn

Chương 168: Thân Phận



Viêm Thiên Long đến, vừa nhìn thấy Viêm Hạo với bộ dạng nhếch nhác, run rẩy, ánh mắt đầy hoảng loạn, lửa giận trong lòng lập tức bùng phát.

Hắn cảm thấy phẫn nộ tột cùng khi nhìn thấy nhi tử của mình lại rơi vào tình cảnh nhục nhã như vậy.

Lửa giận như muốn thiêu đốt tất cả, Hoả Chi Ý Cảnh Nhất Tầng mãnh liệt từ Viêm Thiên Long cuồn cuộn dâng trào, làm nhiệt độ xung quanh tăng lên đến mức khủng khiếp.

Mắt hắn đỏ ngầu, từng hơi thở như bùng ra ngọn lửa, và không cần bất kỳ lời nói nào, chỉ với ánh nhìn sắc bén và đầy sát khí hướng thẳng về phía Mộc Chiến, đã đủ để thể hiện sự tức giận ngút trời.

“Ngươi dám động tới nhi tử của ta?”

Giọng Viêm Thiên Long như tiếng sấm, mỗi chữ thốt ra mang theo sát khí đậm đặc, khiến không gian xung quanh chao đảo.

Hắn không thèm để ý đến bất kỳ ai khác, ánh mắt chỉ dán chặt vào Mộc Chiến, hệt như con hổ đang chực vồ lấy kẻ thù.

Trong mắt hắn thấy, Mộc Chiến dù có lợi hại đến mấy, khí tức cũng chỉ là Hoá Đan Cảnh trung kì, còn hắn đã là Hoá Đan Cảnh hậu kì rồi.

Thêm nữa, bên cạnh hắn đây có Tư Không Hải đại tướng quân, Linh Anh Cảnh sơ kỳ cường giả, hắn còn phải sợ một Hoá Đan Cảnh trung kì sao.

Nhưng Mộc Chiến không đáp Viêm Thiên Long, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Tư Không Hải.

Việc Viêm Thiên Long xuất hiện ở đây không nằm ngoài dự kiến của Mộc Chiến, mà Tư Không Hải lại có chút ngoài ý muốn.

Quả nhiên, tên Tư Không Hải này, có vấn đề..

“Không biết đại tướng quân có gì muốn nói hay không?”

Mộc Chiến đạm nhạt hỏi Tư Không Hải, tin rằng trong lòng hắn biết rõ Mộc Chiến hắn muốn hỏi gì.

Viêm Thiên Long thấy vậy càng giận dữ hơn, ánh mắt của tên tiểu tử này vẫn lạnh nhạt như thể Viêm Thiên Long hắn chẳng hề tồn tại.

Điều này khiến ngọn lửa giận trong lòng Viêm Thiên Long càng bùng cháy dữ dội.

“Ngươi dám khinh thường ta?” Viêm Thiên Long gầm lên, không thể chịu nổi thái độ này thêm nữa.

Hắn định lao thẳng về phía Mộc Chiến, đôi mắt rực lửa, sát khí ngùn ngụt như muốn nuốt chửng Mộc Chiến trước mặt.

Nhưng ngay khi Viêm Thiên Long vừa định hành động, một bàn tay to lớn và đầy uy lực đặt lên vai hắn.

Tư Không Hải lặng lẽ ngăn lại, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Viêm Thiên Long.

“Từ từ đã, Thiên Long” Tư Không Hải trầm giọng nói: “Việc này không thể xử lý vội vàng. Chúng ta cần hiểu rõ tình hình trước.”

Viêm Thiên Long, dù đang chìm trong cơn giận, nhưng cũng không thể không kiêng dè địa vị của Tư Không Hải.

Hắn hít một hơi sâu, cố kiềm chế sát ý, đôi mắt vẫn không rời khỏi Mộc Chiến, nhưng rõ ràng cũng hiểu rằng lúc này chưa phải thời điểm thích hợp để bộc phát toàn bộ cơn thịnh nộ.

Tư Không Hải nheo mắt, ánh nhìn sắc bén quét qua Mộc Chiến.

Trong lòng hắn bắt đầu dấy lên nhiều nghi vấn.

Dáng vẻ thản nhiên của Mộc Chiến giữa tình cảnh căng thẳng này không khỏi khiến hắn phải suy nghĩ sâu xa.

“Tiểu tử,” Tư Không Hải trầm giọng hỏi, giọng nói vang lên như tiếng sấm nhẹ, nhưng mang theo uy thế vô hình. “Ngươi biết được những gì?”

Mộc Chiến cười nhạt: “Một đại tướng quân, lại dồn tướng lĩnh của mình vào chỗ chết, người ta còn tưởng rằng ngươi là người của Hoả Vân Đế Quốc nữa đấy..!”

“Ồ, sao ngươi lại nghĩ như vậy?!” Tư Không Hải nheo mắt nhìn Mộc Chiến, ánh mắt hắn ẩn chứa một tia sát khí loé lên rồi vụt tắt.

Nhưng Mộc Chiến trực giác cỡ nào, hắn âm thầm điều động bốn trăm hai mươi mốt chiếc lá, vẫn đạm nhiên nói:

“Đại tướng quân a đại tướng quân, ngươi đường đường là một đại tướng quân lại làm chuyện lén lút thế này, không phải để qua mặt chính Sơn Vân Đại Đế hay sao?”

“Nếu Sơn Vân Đại Đế biết được trên người Từ Lâm Nguyệt có Huyết Hoả Linh Châu, thì đâu đến phần của người phải không..?”

“Ngươi muốn có được viên châu, nhưng nếu buộc tội mà giết đi nàng hoặc trấn áp nàng trong gia tộc hay gì đó, Sơn Vân Đại Đế không sinh nghi thì uổng danh đại đế quá..!”

“Vậy nên ngươi phải thiết một bẫy rập như thế này để dụ Từ Lâm Nguyệt vào tròng.. đúng không?”

Mộc Chiến thản nhiên nói, bốn trăm hai mươi mốt chiếc lá rung động kịch liệt, sẵn sàng phát động công kích bất cứ lúc nào.

“Ta đoán, Từ gia vẫn an ổn, bình thường đúng không?”

Mộc Chiến nghĩ việc diệt Từ gia vẫn chỉ làm cho Sơn Vân Đại Đế kinh nghi thêm mà thôi.

Nếu như đổ hết tội lỗi cho Hoả Vân Đế Quốc lại càng không được, làm sao mà thế lực của Đế Quốc này sang Đế Quốc khác dễ dàng như thế được.

“Rất hay! Tài trí kinh người!” Tư Không Hải cười khằng khặc lên, rất thú vị nhìn Mộc Chiến: “nhưng ngươi vẫn chưa nói tại sao ngươi nghĩ ta là người của Hoả Vân Đế Quốc!!”

Mộc Chiến kinh nghi, sao điệu cười tên này nghe quen quen..

Nhưng cũng không chần chờ mà nói tiếp:

“Một viên linh châu Ngũ gia hạ phẩm, Sơn Vân Đại Đế tu vi Linh Anh Cảnh đỉnh phong không nhận ra, làm sao một đại tướng quân Linh Anh Cảnh sơ kỳ như ngươi lại biết được?!”

“Có người báo tin sao? Haha, đừng đùa! Từ Lâm Nguyệt không phải nữ nhân ngực to não nhỏ, nàng ấy thừa biết thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Việc nàng ấy sỡ hữu Huyết Hoả Linh Châu là một tội cực lớn, có thể mang đến hoạ cho gia tộc!”

“Nàng ấy chắc chắn không để lộ ra, vậy làm sao ngươi lại biết được chứ..!”

Có một câu mà Mộc Chiến không nói, đó là hắn cũng ở ngay trong Huyền Cổ Chiến Trường ở khu vực động phủ truyền thừa ấy.

Khoảng cách như thế, mà hắn cũng không cảm nhận được Huyết Hoả Linh Châu là do Từ Lâm Nguyệt lấy được, nói gì tên Tư Không Hải này.

“Do vậy, chỉ có những người tinh thông Hoả Chi Ý Cảnh mạnh mẽ mới có thể cảm ứng được Huyết Hoả Linh Châu, nhìn khắp nơi đây, có ai Hoả Chi Ý Cảnh mạnh hơn Hoả Vân Đại Đế chứ..”

“Ta đoán ngươi không phải là Hoả Vân Đại Đế, thì cũng là Đại Tướng Quân Thiên Diệu Hoả..”

Mộc Chiến gằn từng chữ, nói ra thân phận ẩn giấu của Tư Không Hải..

Hắn duy nhất nghĩ đến người mạnh mẽ có thể nằm vùng dưới mí mắt của Sơn Vân Đại Đế mà không bị phát hiệt, chỉ có thể là đại tướng quân của Hoả Vân Đế Quốc, hoặc là Hoả Vân Đại Đế mà thôi.

Nhưng Hoả Vân Đại Đế và quốc sư hắn giao phong nhiều lần với Sơn Vân Đại Đế, rất dễ bị phát hiện do khí tức quen thuộc.

Vậy nên người có khả năng nhất chính là người mạnh thứ ba của Hoả Vân Đế Quốc, Thiên Diệu Hoả.

Tư Không Hải nghe vậy vẫn cười lạnh nhìn về Mộc Chiến, hắn vỗ tay khen thưởng:

“Rất trí tuệ, rất trí tuệ, ngươi không phải hạng bình thường, mà cơ trí rất là cao đấy…!”

“Suy luận cũng khá đấy chứ.. đáng tiếc.. tuổi còn non mà cứ thích làm anh hùng..!”

Tư Không Hải tỏ vẻ tiếc nuối:

“Ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi làm gì! Chết!!!”

Vô tận sát khí bộc phát dữ dội ra ngoài, Tư Không Hải cười như điên về phía Mộc Chiến.

Linh lực hắn toả ra dữ dội bốn phương tứ hướng, không phải là Linh Anh Cảnh sơ kỳ, chnxv không phải là Linh Anh Cảnh trung kì, mà là Linh Anh Cảnh đỉnh phong.

Khuôn mặt của Tư Không Hải bỗng chốc trở nên mờ ảo, như bị một lớp sương dày đặc bao phủ.

Hắn đưa tay ra sau, đeo lên một chiếc mặt nạ lạnh lẽo, màu đen tuyền như bóng đêm.

Chỉ trong khoảnh khắc, Tư Không Hải đã hoàn toàn biến đổi, gương mặt thân thuộc của đại tướng quân giờ bị che giấu sau lớp mặt nạ hắc ám.

Hắn khoác lên người một tấm áo choàng đen dài chấm đất, tựa như bóng tối đang bao trùm lấy hắn.

Bóng dáng của hắc y nhân hiện rõ, toát ra một khí tức vô cùng nguy hiểm, tàn ác.

Ánh mắt dưới mặt nạ lóe lên tia sát khí lạnh lẽo, đầy chết chóc.

Không còn là Tư Không Hải, hắn giờ đây đã lộ rõ chân tướng của một kẻ đứng trong bóng tối, lặng lẽ thao túng và giăng bẫy.

Viêm Thiên Long đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú quan sát sự biến đổi bất ngờ của Tư Không Hải.

Không một chút do dự, Viêm Thiên Long cũng nhanh chóng hành động.

Cơ thể to lớn của hắn run lên, từng dòng khí nóng đỏ rực từ bên trong bắt đầu bốc lên, rồi lập tức biến mất như thể bị hắc ám nuốt chửng.

Hắn đưa tay lên, khẽ vuốt qua mặt mình.

Một chiếc mặt nạ hắc y bất ngờ hiện ra từ không trung, tựa như đã luôn ở đó, chỉ chờ khoảnh khắc này để xuất hiện.

Lập tức, Viêm Thiên Long khoác lên mình một chiếc áo choàng đen thẫm, toàn bộ thân thể hắn như chìm trong bóng tối sâu thẳm, bao quanh bởi một luồng khí đầy ma mị và chết chóc.

Lửa nóng, biểu tượng của dòng máu Viêm gia, giờ bị thay thế bởi một cỗ khí tức hắc ám, lạnh lẽo.

Sự biến đổi này khiến Viêm Thiên Long trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Không còn là đại nhân của Viêm gia đầy uy nghiêm, hắn giờ đây đã trở thành một hắc y nhân cùng đồng mưu với Tư Không Hải.

Khí thế của cả hai hòa quyện, tạo thành một áp lực khủng khiếp, bao phủ toàn bộ cốc địa.

Cả không gian như nứt vỡ trước sự xuất hiện của hai hắc y nhân đáng sợ này, khiến tất cả những người có mặt không khỏi chấn động và khiếp sợ.

“Lão Nhị, đến lúc rồi sao?!” Hắc y nhân Viêm Thiên Long âm u một tiếng, hiển nhiên hắn không nghĩ lúc này Tư Không Hải lại bộc lộ thân phận thực sự.

“Lão Tam đã lên tiếng, đến lúc rồi..” Hắc y nhân Tư Không Hải âm lãnh một tiếng đáp lại, hắn vừa mới nhận được tin tức từ Lão Tam báo rằng kế hoạch đã hoàn thành.

“Lão Tứ, nhanh chóng giết tiểu tử này, sau đó nhanh chóng dùng Huyết Hoả Linh Châu trên người con ả này để khởi động Lạc Sơn Cốc!!”