Hắc y nhân Viêm Thiên Long cười khằng khặc, hắn nhịn tiểu tử này rất lâu rồi: “Được, được, để ta nhai đầu hắn!!”
Dứt lời, Hoả Chi Ý Cảnh Nhị Tầng tuôn trào dữ dội, phối hợp với khí tức Linh Anh Cảnh đỉnh phong của hắn lao ầm ầm đến Mộc Chiến.
Hắn muốn nhất kích tất sát Mộc Chiến.
“Liệt Hoả Long Trảo!!!”
Một đại trảo rực lửa cháy đầy trời gầm thét như một con rồng lao đến Mộc Chiến, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Mộc Chiến từ khi hai tên này biến đổi thành hắc y nhân, tinh thần hơi chấn động. Hắn cứ nghĩ Tư Không Hải là Thiên Diệu Hoả đã là bất ngờ lớn rồi, nào ngờ ngay cả Viêm Thiên Long cũng giữ thân phận thực sự là như thế.
Hắc y nhân.. lũ này.. đã tính bao nhiêu nước..
Lão Nhị, Lão Tam, Lão Tứ? Là ai kia chứ.. có liên quan gì đến Lão Ngũ và Lão Đại trước đó hắn gặp ở đấu giá hội Thiên Bảo Các sao..
Không có thời gian suy nghĩ, Mộc Chiến lập tức sử dụng Vô Ảnh Huyễn Bộ, tức tốc né tránh đi hoả thủ đang điên cuồng lao đến mình.
Ầm ầm…
Khí nóng lan cháy khắp Lạc Sơn Cốc, Hoả Chi Ý Cảnh cực hạn làm nhiệt độ của cả cốc này tăng lên dữ dội.
Mộc Chiến sau khi né được một đòn thành công, người hắn toát rất nhiều mồ hôi.
Không phải hắn sợ, mà là hắn cảm thấy..nóng a..
Rất nóng, Hoả Chi Ý Cảnh vốn đã khắc bản thân Mộc Chiến, thêm Ý Cảnh của Lão Tứ hơn hẳn Mộc Chiến, và tu vi lại là Linh Anh Cảnh đỉnh phong nữa chứ.
Mộc Chiến hắn không có cơ hội nào chiến thắng trong trận đánh này.
Hắn phải chạy thôi… Linh Anh Cảnh sơ kỳ còn có thể đối kháng một chút, Linh Anh Cảnh trung kì hắn đã đánh không lại rồi.
Huống gì tên này tận Linh Anh Cảnh đỉnh phong, chưa kể còn tên Lão Nhị đứng bên nữa.
Lúc này toàn bộ binh lính đều đã bị hoả diễm thêu cháy hết rồi, thêu cháy một cách vô tình, chỉ duy nhất Viêm Hạo là không sao.
À, còn có Từ Lâm Nguyệt nữa, khi Mộc Chiến nhìn về phía nàng, trước ngực từ đâu xuất hiện một viên châu đỏ rực như máu đang xoay tròn đến cực hạn, tạo ra một lớp khiên bảo vệ nàng khỏi hoả diễm.
Nhưng dù sao năng lực hộ thân của nó cũng có hạn, nhìn lớp màng bảo vệ của nó mờ nhạt hẳn đi, chứng tỏ nó không còn lại bao nhiêu năng lực rồi.
Khác với Mộc Chiến, khi Lão Nhị và Lão Tứ thấy viên Huyết Hoả Linh Châu, bốn mắt sáng rực lên.
“Mau, mau lấy nó! Nhờ nó chúng ta có thể khởi động Lạc Sơn Cốc rồi!!”
Lão Nhị mừng rỡ hô lớn, không ngờ kế hoạch lại thuận tiện đến như vậy.
Không chần chờ, trong khi Mộc Chiến vừa né tránh Liệt Hoả Long Trảo của Lão Tứ, Lão Nhị bay vọt đến Từ Lâm Nguyệt để bắt lấy Huyết Hoả Linh Châu.
Ngay lập tức, Huyết Hoả Linh Châu rơi vào tay hắn, còn tiện thể đánh một chưởng về phía Từ Lâm Nguyệt đang nằm ngất ở dưới đất.
Nàng nếu trúng chiêu này, chắc chắn sẽ chết!
Mộc Chiến thấy vậy, âm thầm cắn răng. Lão Tứ sau khi đánh hụt, lại đánh ra một chiêu Liệt Hoả Long Trảo khác đến hắn rồi…
Mộc Chiến không né kịp nữa, hắn chỉ còn cách thi triển Thương Mộc Trấn Uyên để chống đỡ.
Nhưng song quyền nan địch tứ thủ, hắn không thể dùng hai Thương Mộc Trấn Uyên cùng lúc được.
Nếu như hắn dùng để đỡ cho hắn, Từ Lâm Nguyệt sẽ chết!
Nhưng nếu đỡ cho Từ Lâm Nguyệt, hắn không biết thụ tâm có chống đỡ nổi không..
Trong khoảnh khắc, Mộc Chiến lập tức quyết định, thi triển Diệp Tàn Nộ Thương Khung, một luồng linh lực khổng lồ lan tràn ra, hình thành nên một cổ thụ từ dưới mặt đất mọc lên.
“Thương Mộc Trấn Uyên!!!”
Cổ thụ như một bức tường vững chãi từ dưới đất đội lên, nhưng không phải bảo vệ cho Mộc Chiến, mà là bao bọc lấy Từ Lâm Nguyệt vào bên trong..
Rầmmm..
Oành…
Hai tiếng chấn động từ hai nơi khác nhau lan truyền đến, một bên là từ Lão Nhị đánh xuống cổ thụ của Mộc Chiến, một bên, là của Lão Tứ nện thẳng Liệt Hoả Long Trảo về phía ngực Mộc Chiến.
Răng rắc…
Thụ tâm Mộc Chiến nứt dữ dội, đầu tiên là một đường nứt nho nhỏ, sau lan truyền dần ra như mạng nhện, dần bao phủ khắp toàn bộ thụ tâm.
Phốccc!!!
Mộc Chiến hắn ăn nguyên một đại hoả trảo lên người, Hoả Chi Ý Cảnh đang điên cuồng đốt cháy thân thể của hắn, Mộc Chiến phun một ngụm máu tươi, sau đó bắn ngược thân thể lên vách núi của Lạc Sơn Cốc.
Ầm ầm..
Tiếng tường đá bị đụng trúng vang vọng, Mộc Chiến sau cú va chạm dữ dội, gần như bất tỉnh nhân sự rồi..
Giờ đây trông hắn thật thê thảm, đầu tóc bù xù, thân thể lấm lem bùn đất.
Ở ngay giữa ngực có một vết cháy xạm đen kinh người, chứng tỏ hắn ăn một trảo hoả diễm đau đớn đến nhường nào.
Lão Nhị thấy vậy, ngạc nhiên một chút, thế mà không chết à?
Hừ, một chiêu không chết thì hai chiêu!!
Không ngần ngại, một đại hoả trảo lại lao đến Mộc Chiến, muốn diệt sát hắn.
Mộc Chiến thấy vậy, nhưng ánh mắt hắn không có gì gọi là hoảng sợ, cũng không có gì gọi là đáng tiếc.
Mộc Chiến trong khoảnh khắc thi triển Thương Mộc Trấn Uyên để cứu Từ Lâm Nguyệt, không phải là hắn tuỳ ý hay hứng thú với cô nàng.
Mà hắn cảm giác, nếu như để nàng chết trong khi hắn còn đủ sức bảo vệ nàng, hắn sẽ hối hận..
Đúng, là cảm giác hối hận! Mộc Chiến hắn sẽ rất hối hận khi không cứu nàng khi hắn có thể.
Cự hoả trảo đến càng gần Mộc Chiến, khi sắp chạm đến, hắn cười nhạt một tiếng:
“Thứ này mà đòi giết ta sao!! Nực cười!”
Dứt lời, hắn liền âm thầm điều động thụ tâm, linh lực trong thân thể tuôn ra, hướng một phía trên khoảng không mà đi:
“Tuyệt kỹ - Triệu hồi lão bà chi thuật!!”
Lập tức, một luồng khí lạnh như băng đột ngột quét qua không trung, cắt ngang toàn bộ khí thế áp bách của hai tên Lão Tứ và Lão Nhị hắc y nhân.
Từng bông tuyết trắng xoá nhẹ nhàng rơi xuống, không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ, như thể tất cả đang bị đông cứng trong khoảnh khắc.
Giữa bầu không khí đông đặc đó, một bóng hình tuyệt mỹ chậm rãi hiện ra từ trong tuyết trắng, dáng vẻ thanh thoát như tiên nữ từ thiên không giáng trần.
Nàng mặc trên mình bộ y phục trắng toát, từng dải lụa mềm mại bay lượn theo gió, tạo nên một cảnh tượng tựa như băng tuyết nữ thần.
Đôi mắt nàng sắc lạnh, như hai thanh kiếm băng sẵn sàng trảm kẻ địch.
Hàn khí lan tỏa từ nàng khiến tất cả những kẻ xung quanh không khỏi rùng mình, cảm giác như từng khớp xương bị băng giá đè nặng.
Với một cử động nhẹ nhàng, tay áo Công Tôn Tuyết khẽ vung lên, lập tức từng tia sáng lạnh băng loé lên.
Đùng..
Một cơn gió xoáy tuyết cuộn tròn bùng nổ giữa không trung, đánh bật Liệt Hoả Long Trảo, khiến chúng tan biến thành hư vô.
Nàng đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo quét qua khung cảnh, mái tóc dài đen tuyền bay phấp phới trong gió, tạo nên vẻ đẹp vừa diễm lệ, vừa cường đại, không một chút e sợ trước thế lực hắc ám đối diện. Trong lòng nàng chỉ có một mục tiêu duy nhất: bảo vệ Mộc Chiến.
Mộc Chiến thấy nàng đến, lòng cười khổ, không biết đây là lần thứ mấy nàng cứu hắn rồi.
Mộc Chiến hắn chỉ cứu nàng duy nhất một lần ở Hoang Cổ Sâm Lâm đó thôi, kể từ khi đó nàng luôn bảo vệ hắn.
Từ lần đối đầu với động phủ thần bí, cho đến bị Tần Hạo truy đuổi, tiếp đó lại là Hàn Thương tập kích hai lần, đều là nàng đến kịp thời để giải cứu hắn.
Lần này, cũng không khác gì lắm, à, có khác chút, lần này hắn biết nàng đã xuất hiện..
Chỉ tiếc, nàng đang thực hiện kế hoạch nên đến không kịp, hắn đành cắn răng ăn một chưởng vậy..
Công Tôn Tuyết cảm nhận được tình trạng của Mộc Chiến, lòng đau xót như bị ai cứa tim.
“Phu quân.. thiếp xin lỗi đã đến trễ..!” Nàng nhìn hắn đầy đau lòng, hai mắt đỏ ửng lên như gần rơi lệ.
Mộc Chiến âm thầm thở dài, cô nàng này quả thật là.. không có phong phạm cường giả gì hết.
Cường giả gì mà dễ xúc động thế hả.
Tâm cảnh đâu hết..
Mộc Chiến nghĩ vậy, nhưng lòng vẫn rất cảm động, tình cảm đúng là một thứ khiến trái tim ta có thể an lòng.
Diệp Tàn Ái Tâm Liên nhờ tình yêu của Công Tôn Tuyêt dành cho Mộc Chiến đang dần lành lặn lại vết nứt trong thụ tâm của hắn.
Dù rất rất chậm, nhưng nó vẫn đang lành lại từng chút, từng chút một..
Mộc Chiến lắc đầu: “Ta không sao, Bất Tử Thụ không dễ chết vậy đâu, nàng đừng lo lắng!”
“Nhưng ta cảm giác chuyện này của bọn hắn thật không ổn tí nào đâu..!”
Dứt lời, Mộc Chiến rời khỏi vách tường, ngồi xếp bằng trị thương.
Thụ tâm hắn nứt rất nhiều, nhờ Diệp Tàn Ái Tâm Liên mà nó có thể liên kết lại với nhau chặt chẽ hơn một chút, làm cho quá trình trị thương nhanh hơn.