Hai tên hắc y nhân thấy Công Tôn Tuyết xuất hiện ở ngay lúc này, nói không kinh ngạc thì chắc chắn là xạo rồi.
Không ngờ, đánh giết một tên tiểu tử lại xuất hiện ra một Nguyên Thần Cảnh cường giả.
Hai người bọn hắn lấp loé ánh mắt, truyền âm:
“Lão Nhị, kêu bọn họ đến?!”
“Không, đang trong giai đoạn cuối cùng, không thể gián đoạn!” Lão Nhị lắc đầu.
Lão Tứ âm trầm: “Vậy chứ làm sao? Nguyên Thần Cảnh chúng ta đâu đánh lại..!”
“Ừmm.. vậy thì chỉ còn đường chạy thôi.. dù sao Huyết Hoả Linh Châu cũng đã lấy được, đợi bọn hắn xong việc rồi quay lại đây cũng không trễ!” Lão Nhị dứt lời, Lão Tứ hiểu ý gật đầu, muốn lẫn vào bóng tối rời đi.
Thân pháp bọn hắn rất quỷ dị, đám người Công Tôn Tuyết thường không bao giờ đuổi kịp, bởi vì họ không biết, thân pháp bọn hắn chính là Thuấn Ảo Ảnh - một thân pháp tuyệt đỉnh địa cấp thượng phẩm.
Với địa cấp thượng phẩm thân pháp, cấp bậc này gần như không tồn tại ở Thiên Võ Đại Lục, làm sao mấy người Công Tôn Tuyết các nàng có thể đuổi kịp chứ.
Bịch..
Nào ngờ, khi bọn hắn định rời đi, bọn hắn va phải một vật cản vô hình, như một bức tường đá ngăn cản hắn tiến bước.
Thân thể bọn hắn chao đảo, choáng váng vì va chạm.
Khi nhìn kỹ, hắn nhận ra đó là một kết giới linh khí khác, được bố trí tinh vi và mạnh mẽ hơn nhiều so với cái trước.
Ánh sáng từ kết giới phát ra rực rỡ, như những đường tơ vàng lấp lánh, vây quanh hắn và khiến hắn cảm thấy chốn này như một cái bẫy không lối thoát.
“Bẫy??!!!” Lão Nhị âm trầm một tiếng, hiển nhiên đây là một loại trận pháp giam giữ cao cấp, không phải kẻ ngu đều biết đây chính là cái bẫy.
Lão Tứ âm trầm một tiếng, không ngờ thì ra đây lại là cái bẫy.. nhưng vấn đề tại sao bọn hắn lại biết Lão Nhị và hắn biết thân phận mà đặt bẫy?
Mộc Chiến cũng đâu nào biết, vốn dĩ kế hoạch của hắn cũng không phải thế này.
Thật ra mục đích hắn sau khi rời khỏi Công Tôn Tuyết ở Tuyết Phong Cốc là đi nhông nhông dẫn dụ bọn hắc y nhân đến.
Hắn biết mình sẽ là mục tiêu bọn hắn nhắm đến, nên Mộc Chiến chấp nhận mạo hiểm như vậy.
Công Tôn Tuyết sẽ đi liên hệ mấy lão già Nguyên Thần Cảnh ở các thế lực khác để tìm cách mai phục bọn hắn.
Vấn đề là không biết làm sao để đánh tiếng bọn hắn phát hiện Mộc Chiến, thì có tin tức báo đến Sơn Vân Đế Quốc và Hoả Vân Đế Quốc đại chiến.
Mộc Chiến liền nói với Công Tôn Tuyết là thời cơ đã đến, chắc chắn hai đế quốc này có vấn đề nên mới xảy ra chiến tranh.
Do đó, hắn từng bước thâm nhập vào Vạn Đạo Thành, nghe ngóng tin tức Từ gia, để dò xét tin tức.
Còn Công Tôn Tuyết sẽ đi liên hệ với mấy lão già Nguyên Thần Cảnh để thiết lập phục trận. Đương nhiên là để phục trận mấy tến Nguyên Thần Cảnh, chứ không phải mấy tên Linh Anh Cảnh thế này..
Sau khi nghe xong, Mộc Chiến hắn liền thấy kì quái, không ngờ lí do lại là pháp quyết đột phá Nguyên Thần Cảnh.
Có vấn đề rất lớn, nên Mộc Chiến hắn quyết định đến U Minh Đảo để dò xét thực hư như thế nào.
Nếu nói tại sao Mộc Chiến hắn mục đích lông nhông để bị đám hắc y nhân phát hiện mà đánh giết, tại sao hắn không để lộ thân phận ra cho khoẻ, tại sao phải tìm cách ẩn náu thân phận để bị lộ thân phận ?
Mộc Chiến cười nhạt, đương nhiên là vì muốn để lộ thân phận, nên mới phải ẩn giấu đi thân phận đi rồi!!
Đám hắc y nhân kia không phải kẻ ngốc, nếu như Mộc Chiến để lộ thân phận một cách khoa trương, bọn hắn không nghĩ ra được đây là một cái bẫy sao?
Nếu như quá khoa trương phách lối, cho thấy Mộc Chiến hắn đi một mình, dù cho tới tận U Minh Đảo thì lại làm sao?
Một tiểu tử Hoá Đan Cảnh, thân giữ Phệ Sinh Mộc Diễm mà lại cố tình đi một mình đến Nam Vực, người không ngốc liền ngửi được cái mùi bẫy rập hiển hiện.
Do vậy, Mộc Chiến hắn phải ẩn náu thân phận, như muốn là trốn tránh bọn hắn mà đi khám phá sự thật về hai đại đế quốc vậy.
Thật ra, hắn không quan tâm lắm, chỉ làm như tỏ vẻ muốn tìm hiểu thật thôi..
Khi thời cơ đủ chín muồi, Mộc Chiến sẽ bất ngờ lộ ra thân phận tại U Minh Đảo này, lúc đó sẽ làm giảm nghi ngờ của đám hắc y nhân này đến mức tận cùng.
Khi đó, bẫy rập dễ hạ xuống hơn…
Nhưng Mộc Chiến cũng không thể tính được rằng, đám hắc y nhân ấy lại gần như chả thèm quan tâm đến hắn..
Hắn vẫn cứ làm theo kế hoạch đã định ra mà thôi..
Ngờ đâu, mới thực thi nhiệm vụ đầu tiên lại phát hiện ẩn tình sâu như thế này.
Đại tướng quân Tư Không Hải của Sơn Vân Đế Quốc không ngờ lại là nhân thủ của đám hắc y nhân..
Mà Mộc Chiến hắn, bằng một cách nào đó lại vướng ngay vào kế hoạch của bọn hắn, làm kế hoạch ẩn náu của hắn phải bại lộ.
Hắn cũng không muốn, nhưng bọn hắn sắp giết Mộc Chiến, Công Tôn Tuyết nàng đứng ngoài nhìn được sao.
Nhưng dù sao vẫn là cường giả đủ tỉnh táo, không bị quá nhiều cảm xúc khống chế, dù Mộc Chiến hắn trọng thương do Liệt Hoả Long Trảo của Lão Tứ, nàng vẫn đứng ngoài để thiết lập trận pháp để bắt đám người này lại.
Mục đích của nàng là không để hai tên này vận dụng Thuấn Ảo Ảnh rời đi..
Đáng tiếc nàng không phải là trận pháp sư, nàng chỉ thiết lập bằng phù chú mà thôi, nên mất thời gian một chút.
Phù chú Ngũ giai “Ngũ Hành Tuyệt Thiên Ấn”. Phú chú này lợi dụng sức mạnh của ngũ hành linh khí, tạo thành một lồng giam vô hình, phong tỏa cả thiên địa.
Khi kích hoạt, năm đạo linh quang từ năm hướng tụ hội, kết nối lại thành một vòng vây không thể phá vỡ, khiến cho bất kỳ ai bị vây đều không thể thoát ra.
Đặc biệt, loại phù chú Ngũ giai này không chỉ có khả năng trấn áp thực lực của tu sĩ từ Hóa Đan Cảnh trở xuống, mà còn có thể cản trở linh khí lưu chuyển, khiến người bị vây khốn khó lòng thi triển được pháp thuật hay vận dụng toàn bộ sức mạnh của mình.
Cả Công Tôn Tuyết và Mộc Chiến hắn cũng sẽ bị giam cầm trong phù chú này, do vậy, cả nàng lẫn Mộc Chiến hắn đều chỉ còn tu vi Dung Huyết Cảnh.
Lúc này, tên Lão Nhị và Lão Tứ sắc mặt âm trầm, phát hiện hai bên đều chỉ có thể sử dụng lực lượng Dung Huyết Cảnh, không cách nào điều động được Ý Cảnh của thiên địa nữa.
Công Tôn Tuyết cũng bất đắc dĩ, không làm như vậy thì dù cho nàng là Nguyên Thần Cảnh cũng không bắt được cả hai tên, cùng lắm chỉ bắt được một trong hai mà thôi..
“Khặc khặc, đường đường là một Nguyên Thần Cảnh mà phải dùng kế sách hèn hạ này?!” Lão Tứ sau khi lấy lại bình tĩnh, biết không thể thoát được trừ khi giết Công Tôn Tuyết, nên buông lời khiêu khích.
Khác với hắn, Lão Nhị trầm lặng hơn, hắn cảm giác không ổn..
Công Tôn Tuyết sắc mặt lạnh như băng nhìn Lão Tứ, tên này chính là người suýt giết chết Mộc Chiến, nếu nàng không nhanh tay hỗ trợ thì Mộc Chiến đã chết từ thuở nào rồi.
“Người chết, không cần phải nói nhiều!”
Dứt lời, nàng rút kiếm ra, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết vạn năm, khí tức sắc bén như kiếm phong đâm vào lòng địch.
Thanh kiếm nàng rút ra là một thanh “Băng Nguyệt Hàn Kiếm” — Ngũ giai hạ phẩm, chính là chí bảo hộ Các của Bằng Tuyết Các mà lão Các Chủ tiền nhiệm, cũng là sư phụ của nàng truyền lại cho nàng.
Bình thường nàng sẽ không mang theo, duy lần này là ngoại lệ.
Thân kiếm trong suốt như băng tinh, phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt dưới trời tuyết, tựa như vầng trăng lạnh lẽo trên cao.
Nàng đứng thẳng, một tay cầm chuôi kiếm, tay còn lại nắm chặt bao kiếm, khẽ rút ra một đường cong hoàn mỹ, khiến băng vụ từ thân kiếm toả ra lạnh buốt.
Gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài trắng muốt tung bay trong không trung, áo bào trắng hòa lẫn vào tuyết, tạo nên một cảnh tượng mỹ lệ nhưng đầy sát khí.
Khi Công Tôn Tuyết vừa định lao lên, khí thế băng hàn bùng phát như thác lũ, đột nhiên một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nhưng kiên định đặt lên vai nàng.
Cảm giác quen thuộc ấy khiến nàng thoáng dừng lại. Đôi mắt hàn băng của nàng chợt dịu dàng hơn khi quay đầu, bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của Mộc Chiến.
Mộc Chiến đứng đó khẽ mỉm cười, giọng nói trầm thấp nhưng vững chắc vang lên: “Tin tưởng ta.”
Ánh mắt hắn tựa như thâm uyên, không hề dao động trước tình thế trước mắt, khiến nàng cảm nhận được một niềm tin mãnh liệt.
Khí tức hùng hậu của Mộc Chiến không ầm ầm bộc phát như lôi đình, mà lại thâm sâu như biển cả, vững chắc không thể lay chuyển.
Trong khoảnh khắc đó, Công Tôn Tuyết chợt nhận ra, Mộc Chiến trước mặt nàng, chợt trở nên to lớn, đáng tin cậy đến nhường nào..
Mộc Chiến hắn không tự tin vô địch cùng cấp, hắn biết sẽ có rất nhiều kẻ mạnh hơn hắn, nhất là những kẻ tinh thông Hoả Chi Ý Cảnh khắc tinh của hắn.
Nhưng, trong cùng cấp.. hắn sẽ không thua..
Sau một vài khắc trị thương, dù trọng thương nhưng những chiếc lá không bị tổn hại quá nhiều, linh lực vẫn tràn đầy.
Tuy thụ tâm bị thương, Mộc Chiến hắn giờ chỉ phát huy được sáu thành thực lực, nhưng điều đó quá đủ rồi..
Bởi vì, lúc này Lão Tứ đó, không dùng được Hoả Chi Ý Cảnh a..