Thần Thụ Chí Tôn

Chương 248:



Tại một nơi nào đó trong Huyết Ảnh Bí Cảnh, ba cường giả đứng đối diện nhau, sát khí tỏa ra nặng nề khiến đất trời như ngừng lại.

Mộc Chiến đứng vững như cây cổ thụ ngàn năm, tay áo nhẹ phất khi đối mặt với hai đối thủ mạnh mẽ.

Bạch Liên Hàn với khí thế lạnh lẽo như băng sơn và Độc Tam mang độc khí âm u đầy chết chóc.

“Băng Ảnh Vạn Hoa!”

Ngay khi ánh mắt sắc bén của Mộc Chiến lia qua, Bạch Liên Hàn cười lạnh, tay phải nâng lên, băng khí đậm đặc nhanh chóng tụ lại thành vô số đóa hoa tuyết sắc bén.

Những đóa hoa này vừa bay lơ lửng giữa không trung, lập tức hóa thành từng mũi tên băng lạnh lẽo lao thẳng vào Mộc Chiến, mỗi đóa hoa đều như lưỡi dao sắc bén, mang theo sát khí lạnh buốt.

“Mộc Kết Trường Vũ!”

Mộc Chiến không chút nao núng, liền giậm mạnh chân, linh lực mộc hệ tràn ra, triệu hồi Mộc Kết Trường Vũ.

Từ mặt đất, hàng trăm mũi thương mộc sắc bén trồi lên, phát ra ánh sáng xanh lục rực rỡ như ngàn tia sáng càn quét lên trời. Những mũi thương này không chỉ mạnh mẽ, mà còn có linh tính, tựa như hàng ngàn mũi nhọn dựng thành tường chắn kiên cố.

Ầm…ầm..ầm..

Tiếng nổ lớn vang lên khi từng mũi tên băng và thương mộc va chạm vào nhau, những tia sáng xanh và băng lạnh giao thoa, tạo ra một trận cuồng phong giữa không trung. Hơi lạnh cùng linh lực mộc hệ va chạm kịch liệt, tạo nên làn khói trắng mờ mịt.

“Vô Ảnh Độc!”

Đúng lúc đó, Độc Tam không chút chần chừ, từ trong tay áo hắn, làn sương độc mờ mịt từ từ tỏa ra Vô Ảnh Độc.

Vù vù…

Độc khí vô hình lan tỏa bao phủ cả không gian, từ từ lan tràn xung quanh Mộc Chiến.

“Mộc Quang Hồi Ảnh!”

Mộc Chiến nhíu mày, lập tức thi triển Mộc Quang Hồi Ảnh, một luồng ánh sáng xanh từ mộc hệ phát ra bao quanh toàn thân hắn, ánh sáng rực rỡ chặn lại độc khí tràn vào.

“Âm Phong Độc Sát!”

Độc Tam thấy vậy, ánh mắt lóe lên hàn ý. Hắn khẽ vung tay, hàn khí âm u ngưng tụ thành luồng gió đen kịt.

Cơn gió độc buốt giá cuộn trào, như một cơn lốc xoáy chứa đầy độc tố hung hiểm, trực tiếp lao thẳng về phía Mộc Chiến.

“Mộc Tinh Đại Thủ Ấn!”

Mộc Chiến cảm nhận một chút sắc bén từ cơn gió độc, hắn không chần chừ, vận sức vào tay, tung ra Mộc Tinh Đại Thủ Ấn.

Một thủ ấn khổng lồ màu xanh lục xuất hiện trên không, từng tia sáng mộc hệ chói lóa phủ xuống, dày đặc như lớp áo giáp bảo vệ. Cả thủ ấn lớn như một ngọn núi, đập thẳng vào cơn lốc âm phong.

Rầm..

Luồng gió độc gặp phải lực cản, xé ra thành hàng loạt mảnh nhỏ rồi tan biến trong hư không.

Mộc Chiến vẫn đứng vững, ánh mắt vẫn kiên định. Nhưng chưa kịp hồi sức, Bạch Liên Hàn ở phía sau hắn đã vận dụng chiêu thức tiếp theo.

“Tuyết Nguyệt Hàn Quang!”

Bạch Liên Hàn cười lạnh một tiếng, tay phải vung lên, triệu hồi Tuyết Nguyệt Hàn Quang. Những dải ánh sáng lạnh buốt như ánh trăng đêm đông nhanh chóng ngưng tụ, tạo thành hàng loạt tia sáng sắc bén, bắn về phía Mộc Chiến với tốc độ kinh hồn.

Những tia sáng này xuyên phá lớp phòng ngự mộc hệ như những mũi kim băng, nhanh chóng lao đến.

Thanh Thiên Mộc Giáp trên người Mộc Chiến đột nhiên sáng rực lên, như một tấm chắn vững chãi, hấp thu từng tia băng sắc lạnh lao đến.

“Hừ!” Mộc Chiến thúc động Thanh Thiên Mộc Giáp đến tận cùng, dù chỉ là Tam giai cực phẩm pháp bảo, nhưng với Mộc Chiến sử dụng, việc chống cự chiêu thức từ một Linh Anh Cảnh đỉnh phong không hề quá khoa trương.

“Độc Khí Sát Tinh!”

Trong lúc này, Độc Tam cũng không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng tung ra Độc Khí Sát Tinh.

Từ lòng bàn tay hắn, làn sương độc màu xám đậm bùng nổ, từng luồng độc khí như những mũi tên đen lao về phía Mộc Chiến.

“Vạn Mộc Triều Bái!”

Nhưng Mộc Chiến nào dễ bị tấn công vậy, hắn lập tức vung tay, phát động Vạn Mộc Triều Bái, triệu hồi năng lượng từ hàng ngàn cây cỏ xung quanh.

Vù vù…

Luồng linh lực mộc hệ hùng hậu tràn ra, tạo thành vô số rễ cây đan xen, chặn đứng các mũi tên độc của Độc Tam. Ánh sáng xanh lục bao phủ toàn thân Mộc Chiến, tựa như một thánh thể bất khả xâm phạm giữa trận địa đầy nguy hiểm.

Tuy vậy, Mộc Chiến nhận ra cái thế bánh mỳ kẹp thịt này rất là bất lợi đối với hắn, dù thần niệm toả ra liên tục hơn ngàn dặm xung quanh đây, nhưng việc trước sau đồng thời công kích như thế này có chút khó chịu.

Mộc Chiến đang nghĩ nên giải quyết tình huống này như thế nào, thì đột nhiên, bên phía Lý Thiên và Tiêu Lãng bỗng nổ “đùng” một tiếng thật lớn.

Tiếng nổ chấn động cả một góc trời, kèm theo đó là một hư ảnh nữ nhân tuyệt mỹ bất ngờ xuất hiện, tựa như tiên nữ giáng trần giữa cơn bão lôi điện.

Từ thân ảnh toát ra uy áp của một Nguyên Thần Cảnh cường giả, khiến cả Bạch Liên Hàn, Độc Tam lẫn Mộc Chiến đều phải bất giác khựng lại.

Đôi mắt nữ nhân sắc bén, gương mặt tuyệt mỹ mang theo một loại hàn ý cao quý nhưng cũng đầy sát phạt, uy nghiêm vô song.

Đó là Lôi Tịch Vân, nàng đã trao cho Lý Thiên nhất kích hộ mệnh để phòng thân trong tình huống nguy cấp.

Điều đó cũng có nghĩa, Lý Thiên sắp chống chịu không nổi nữa rồi..

Ngay khi xuất hiện, hư ảnh của Lôi Tịch Vân duỗi ngón tay trắng nõn, tạo ra một cột lôi điện khổng lồ trút thẳng xuống nơi Tiêu Lãng đang đứng.

Tiêu Lãng dù mang thực lực Linh Anh Cảnh và có thổ khí hộ thể, nhưng trước luồng lôi uy bàng bạc đó vẫn nhỏ bé đến đáng thương.

“Thổ Tinh Trấn Sơn!”

Hắn sắc mặt đại biến, lập tức vận toàn lực, sử dụng Thổ Tinh Trấn Sơn để cố gắng chống đỡ, nhưng dòng lôi điện từ Lôi Tịch Vân dường như xuyên thấu mọi phòng ngự, thiêu đốt linh lực và gần như chấn nát phòng thủ của hắn.

Đì Đùng…

Tiếng sấm rền vang khiến cả không gian như bị chấn động, nhưng trong tiếng sấm rền đó, còn có một tiếng la hét thất thanh..

“Aaaaaaa…!”

Tiếng thét của Tiêu Lãng bị chặn đứng trong nửa chừng khi cột lôi điện xuyên thẳng qua hắn. Linh lực hộ thể của Tiêu Lãng, dẫu mạnh mẽ, cũng bị dòng lôi điện phá tan chỉ trong nháy mắt.

Phốc!

Tiêu Lãng ăn trọn một đòn của Lôi Tịch Vân liền phun một ngụm máu tươi, kèm một bay ngược thật xa về phía chỗ Mộc Chiến đám người đang đại chiến.

Khi Độc Tam và Bạch Liên Hàn chưa kịp tỉnh hồn chuyện gì đã xảy ra, Mộc Chiến đã sớm vận dụng Vô Ngã Chân Ý để trấn định bản thân.

Nhờ vậy, hắn nhận ra Tiêu Lãng chỉ còn lại nửa cái mạng, hắn rất nhanh thôi sẽ đi gặp Luân Trường Thiên rồi..

Mộc Chiến tặc lưỡi, nếu để hắn liền chết như vậy thật là đáng tiếc a..

Không chần chờ, Mộc Chiến lập tức thúc động Thanh Vân Mộc Hài kèm Vô Ảnh Huyễn Bộ, không quên đính kèm thêm Diệp Tàn Nộ Thương Khung.

Xoẹt..

Thân ảnh Mộc Chiến như tốc biến vượt qua Bạch Liên Hàn để tiến đến vị trí của Tiêu Lãng.

Lập tức, hắn liền thúc động Phệ Sinh Mộc Diễm nện thẳng vào người của Tiêu Lãng, thiêu cháy toàn bộ sinh cơ của hắn.

Mộc Chiến nở một nụ cười lạnh, dù Tiêu Lãng không đối địch với hắn, nhưng dù sao cũng đã là người khác phe phái, giết cũng chả có gì phải áy náy.

Phừng…

Tiêu Lãng chưa kịp tỉnh hồn sau đòn đánh như trời giáng của Lôi Tịch Vân liền cảm nhận cơn sóng khí nóng bỏng đang ập đến, toàn thân tức thì bị bao trùm trong ngọn lửa xanh quỷ dị ấy.

Phừng phừng…

Phệ Sinh Mộc Diễm lan ra như biển lửa, tỏa ánh sáng xanh u ám, không ngừng ăn mòn linh lực và sinh cơ từ cơ thể Tiêu Lãng.

Mặc dù sở hữu Thổ Chi Ý Cảnh nhị tầng, nhưng sức phòng ngự vững chắc của hắn cũng bị ngọn lửa này xuyên phá từng chút một, từng luồng khí nóng chạy dọc thân thể, thấm sâu vào từng tế bào.

Trong khoảnh khắc bị lửa thiêu đốt, Tiêu Lãng cảm nhận từng sợi linh khí trong cơ thể mình đang bị cắn xé, như từng tia máu bị hút cạn.

“Aaaaa…”

Tiêu Lãng gầm lên một tiếng đau đớn như tâm can phế liệt, không thể tưởng tượng được cơn nóng cháy khủng khiếp mà hắn phải chịu đựng lúc này.

Tiêu Lãng giãy giụa, vận hết thổ khí trong người, cố gắng tạo ra một màn chắn bằng Thổ Chi Ý Cảnh, nhưng trước sự cắn nuốt điên cuồng của Phệ Sinh Mộc Diễm, mọi phòng ngự của hắn chỉ là hư vô.

Cơ thể hắn từ từ suy tàn, làn da dần khô héo như cành cây mất nước, sinh lực như từng giọt máu bị hút cạn.

Đôi mắt kiên nghị của Tiêu Lãng, vốn vẫn giữ vững bình thản trong mọi hoàn cảnh, giờ đây cũng trở nên mờ dần, ánh nhìn ngày một yếu ớt. Hắn ngã quỵ xuống, cảm nhận rõ ràng cái chết đang từ từ bủa vây.

Mộc Chiến thấy vậy, thở dài vung tay một cái:

“Mộc Tinh Đại Thủ Ấn!”

Một thủ ấn khổng lồ màu xanh lục xuất hiện trên không, từng tia sáng mộc hệ chói lóa phủ xuống, dày đặc hướng về phía đầu Tiêu Lãng mà tiến đến.

Oành…

Bùm..

Tiêu Lãng ăn trọn một quả Mộc Tinh Đại Thủ Ấn của Mộc Chiến vào đầu, hiển nhiên là không có một kỳ tích nào giành cho hắn như Lý Thiên cả..

Trong Phệ Sinh Mộc Diễm, thân thể Tiêu Lãng đã hoàn toàn bị thiêu rụi, chỉ còn lại một đống tro tàn lặng lẽ trên mặt đất.

Tiêu Lãng..đã không còn trên đời nữa..

Nhưng tại sao Tiêu Lãng lại không thoát Linh Anh ra mà chạy..?

Hắn biết, hắn muốn, nhưng hắn không làm được.. Bởi vì Phệ Sinh Mộc Diễm thiêu cháy đầu tiên là Linh Anh của hắn rồi mà..

….

Mộc Chiến không thù hằn gì với Tiêu Lãng, chỉ vì khác phe phái, mà cũng không hẳn khác phe phái, tất cả tại hai tên Bạch Liên Hàn và Độc Tam này.

Bởi vậy hắn cũng không muốn nhìn thấy Tiêu Lãng bị dằn vặt trong Phệ Sinh Mộc Diễm của mình, nên hắn lập tức đánh ra Mộc Tinh Đại Thủ Ấn, nhanh chóng kết thúc nỗi đau của hắn.

Dù sao, Tiêu Lãng cũng gần chết rồi, Mộc Chiến chỉ là thuận tiện kiếm chút lợi tức mà thôi..

Nhưng điều khiến Mộc Chiến kinh ngạc là, trước giây phút cuối cùng khi Mộc Tinh Đại Thủ Ấn hạ xuống, Tiêu Lãng ánh mắt hắn vẫn mơ hồ nhìn về một phương hướng nào đó, hắn thều thào:

“Tiêu gia của ta, Tiêu gia của ta…”