【Đúng thế! Chính vì Thái tử g.i.ế.c Ngũ hoàng tử, mới khiến triều đình chấn động, Hoàng đế bất đắc dĩ phế hắn, nam chính mới có cơ hội đăng cơ.】
【Hiện tại Thái tử không g.i.ế.c Ngũ hoàng tử, vậy hắn mãi là Thái tử, nam chính sau này còn lên ngôi kiểu gì đây?】
Ta xem mà kinh hãi.
Thiên Thư tiết lộ quá nhiều bí mật trong hoàng thất, nếu đúng như lời đó, thì nhị hoàng tử mới là người sau này đăng cơ. Nhưng hiện tại, mọi thứ đã thay đổi rồi ư?
Ta đưa tay ôm lấy khuôn mặt bỏng rát, chậm rãi nói:
"Tổ mẫu, xin cho tôn nữ nói một câu."
"Thứ nhất, tôn nữ không hề có ý nghĩ vượt lễ, hôm nay chỉ là tình cờ gặp mặt mà thôi."
"Thứ hai, nếu Thái tử thực sự là người dễ bị dụ dỗ như vậy, thì e rằng từ lâu đã có Thái tử phi rồi, nào đến lượt mẫu thân dốc lòng muốn đưa Tô Thanh Anh gả cho hắn?"
Kế mẫu trừng lớn đôi mắt: "Ngươi!"
"Ta chưa nói xong."
Ta đứng dậy, phủi bụi trên vạt áo:
"Nhà chúng ta chỉ là một Hầu phủ nhỏ nhoi, vậy mà lại vọng tưởng đến vị trí Thái tử phi, mẫu thân không thấy nực cười ư?"
"Mẫu thân, dã tâm của người lớn đến vậy, không sợ rước lấy nghi kỵ từ hoàng thất sao?"
Kế mẫu lập tức hoảng loạn: "Ta không có..."
14
Thiên Thư nói:
【Cạn lời, Tô Thanh Tuyết quả nhiên là kẻ ác độc, dám sỉ nhục Thanh Anh nhà ta như thế. Ta nói cho ngươi biết, Thanh Anh mới là nữ chính! Nàng là nữ chính, đương nhiên xứng làm Thái tử phi! Còn ngươi chỉ là vai hề, thôi đừng nhảy nhót nữa!】
【Đúng vậy, bản thân còn khinh thường xuất thân của mình, lại không biết Thanh Anh khác ngươi hoàn toàn, nàng là nữ chính, nam nhân trong thiên hạ đều yêu mến nàng, sau này nàng sẽ làm Hoàng hậu!】
Ta sững người.
Tô Thanh Anh sau này sẽ làm Hoàng hậu ư?
Ta xoay người nhìn Tô Thanh Anh vẫn đang im lặng:
"Muội muội, tin ta đi, hôm nay thật sự là ta tình cờ gặp Thái tử, ta không hề biết Thái tử đang đợi muội."
Tô Thanh Anh khẽ lắc đầu: "Không sao cả."
"Tỷ tỷ nói đúng, thứ thuộc về ta thì cuối cùng cũng là của ta, người khác muốn cướp cũng không cướp được."
Ta không rõ lời ấy là nàng thật tâm hay chỉ là để che giấu cảm xúc.
Thái tử mời ta du xuân ngày mai, tổ mẫu dĩ nhiên không dám xử phạt ta thêm, chuyện trừng phạt cứ vậy mà bị gác lại.
Trong lòng ta hơi có chút cảm kích Thái tử.
Nhưng nghĩ đến ý đồ của hắn khi mời ta, cảm kích liền tan thành mây khói.
Ta bình an vô sự trở về Thanh Lương viện, sai Lan Nhi ra ngoài lan truyền lời đồn, để người người đều biết chuyện kế mẫu hôm nay đánh ta.
Bà ta đã dám dựng chuyện hãm hại ta, vậy thì ta cũng phải trả lại bằng chính thủ đoạn ấy.
Không chỉ sai Lan Nhi buôn chuyện, ta còn tự mình cải trang ra ngoài, đi đồn bậy.
"Phu nhân phủ Dũng Nghĩa Hầu ngược đãi con chồng, chuyện tiểu thư mất tích cũng liên quan đến bà ta đấy!"
"Phu nhân phủ Dũng Nghĩa Hầu còn câu dẫn Dũng Nghĩa Hầu trong linh đường, chẳng bao lâu đã có thai, không thế sao lại vào cửa nhanh như vậy?"
"Không sai, đại cữu của ta đã tận mắt chứng kiến, ngay bên linh cữu của phu nhân quá cố, hai người họ đã ôm ấp quấn lấy nhau rồi!"
Ta nói chuyện bịa đặt đến mức trôi chảy, khiến đám người nghe há hốc miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hồng Trần Vô Định
Dù sao ta làm gì cũng bị mắng là nữ phụ độc ác, vậy thì ta sẽ độc ác đến cùng!
Không phụ kỳ vọng, hôm sau, lời đồn đã lan khắp kinh thành.
Chuyện kế mẫu trèo lên giường lúc đang giữ tang vốn đã ầm ĩ khắp nơi, nay lại thêm tội ngược đãi con gái nguyên phối, thanh danh bà ta coi như nát bét.
Kế mẫu tức đến mức đập vỡ mấy cái bình hoa.
Bà ta xông thẳng vào viện của ta, giận dữ nói:
"Tô Thanh Tuyết, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Trước kia thấy ngươi còn có chút giá trị, ta miễn cưỡng nhẫn nhịn, nào ngờ ngươi lại dám tranh đoạt của Thanh Anh!"
Ta nhướng mày: "Mẫu thân cần ta nhắc lại lần nữa sao? Ta không hề có ý định cướp Thái tử?"
Kế mẫu cười lạnh:
"Đã thèm nam nhân đến vậy, thì ta cho ngươi toại nguyện. Trường Bình hầu năm ngoái mới mất vợ, đang cần tái giá, ngươi gả qua đó là vừa khéo."
Lan Nhi thất thanh:
"Phu nhân ngàn vạn lần không thể! Trường Bình hầu đã bảy mươi rồi, sao có thể để tiểu thư gả cho lão được!"
Kế mẫu vung tay áo: "Chuyện hôn nhân do cha mẹ làm chủ, đâu đến lượt nó lựa chọn!"
"Hơn nữa, là chính nó không giữ mình, lén lút gặp mặt nam nhân, nhà tử tế nào dám cưới về? Gả cho Trường Bình hầu đã là trèo cao rồi!"
Bà ta nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại như rắn độc lộ nanh vuốt.
Ta chậm rãi nói: "Mẫu thân, người thật tốt với ta quá."
"Hừ!"
Kế mẫu cười lạnh, phất tay bỏ đi.
Lan Nhi lo lắng nói: "Tiểu thư, giờ phải làm sao đây? Hay chúng ta đến cầu xin Hầu gia đi?"
Ta lắc đầu: "Vô ích thôi."
Từ sau khi ta hồi phủ, người phụ thân kia của ta gần như chưa từng xuất hiện, cứ như thể ta chưa từng tồn tại.
Trong lòng ông, chỉ có đệ đệ tám tuổi do kế mẫu sinh ra.
Lan Nhi lo lắng hỏi: "Vậy…"
Ta nói: "Yên tâm, ta tự có cách."
Ngày hôm sau, ta thay y phục chỉnh tề, lên cỗ xe ngựa do Thái tử phái đến.
Xe ngựa chạy ra khỏi thành, đến một nơi hết sức quen thuộc.
Đó chính là chỗ năm xưa ta bỏ trốn, vứt lại Thái tử.
Thái tử sớm đã đứng chờ ở đó.
Ta thấp thỏm bước xuống xe, cúi người hành lễ: "Thần nữ tham kiến Thái tử điện hạ."
Thái tử phất tay, thị vệ tên Thập Thất lập tức đưa cho ta một bộ y phục.
Ta cúi đầu nhìn.
Màu sắc, hoa văn, giống hệt bộ mà ta từng mặc trong phủ Ngũ hoàng tử…
Tay ta bắt đầu run lên.
Thái tử thân hình thẳng tắp như tùng, diện mạo lạnh như sương: "Vào xe ngựa thay y phục."
Ta: "…"
Có thể từ chối được không?
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào ta.