Được rồi, không thể từ chối, hiểu rồi, đa tạ.
Ta gượng cười: "Điện hạ thật có nhã hứng, bắt người ta mặc nam trang cùng chơi trò đóng giả."
Thập Thất thúc giục: "Ngươi mau lên đi."
Thiên Thư hiện lên:
【Chuyện quái gì đây? Tưởng Thái tử đổi tính thích nữ phụ rồi, xem ra không phải.】
【Chắc hắn nghi ngờ Tô Thanh Tuyết là kẻ năm xưa động vào mình chứ gì.】
【Chắc chắn là vậy. Trời ơi, giờ ta bắt đầu lo lắng cho tính mạng của Tô Thanh Tuyết rồi, nếu bị hắn nhận ra, chắc chắn sẽ bị phanh thây xé xác. Nếu nàng c.h.ế.t rồi, không còn ai khuấy gió nổi sóng, thì Thanh Anh lấy gì mà diễn tiếp cốt truyện đây!】
【Tô Thanh Tuyết, ngươi không thể chết, mau nghĩ cách lừa hắn đi!】
Lần đầu tiên thấy Thiên Thư một lòng ủng hộ ta, ta hơi cảm động.
Ta lủi thủi lên xe ngựa, lề mề thay y phục.
Một ma ma bước vào, giúp ta búi tóc kiểu nam nhân.
Mọi việc chuẩn bị xong, ta rụt rè bước xuống xe, tim đập thình thịch như trống trận.
Thái tử đưa mắt quét qua ta từ trên xuống dưới, rồi kéo ta đến bãi đất trống phía trước, ra lệnh:
"Ngươi, chạy từ đây tới phía trước."
Hắn vậy mà còn nhớ rõ chỗ ta vứt bỏ hắn năm đó, trí nhớ cũng thật đáng sợ!
Ta nói: "Vâng."
Không phải chỉ là muốn thông qua dáng chạy và bóng lưng để xác minh sao?
Vậy thì quá đơn giản! Chỉ cần ta thay đổi cách chạy là được chứ gì?
Dễ như trở bàn tay!
Ta xắn tay áo, bắt đầu cắm đầu chạy tới phía trước theo dáng vẻ kỳ quái.
Thiên Thư reo hò:
【Má ơi, nàng ta chạy trông kỳ lạ quá đi mất!】
【Nàng ta trông như một con vượn ấy, đúng là nữ phụ mặn mòi chính hiệu!】
【Bên nữ chính đang khoe tài, vả mặt các nữ phụ khác, trước đây ta thích xem đoạn ấy, giờ thấy nữ phụ này cũng thú vị không kém ha ha ha...】
【Haiz, tình tiết bên nữ chính thì toàn là nữ phụ độc ác nhảy ra khiêu khích, rồi bị nữ chính vả mặt, xem riết cũng chán. Thỉnh thoảng xem nữ phụ chạy trốn kiểu tấu hài này, đúng là thú vị thật!】
15
Trong một trận cười vang dội của Thiên Thư, ta cố sức cắm đầu chạy.
Gió thổi qua, Thái tử cùng Thập Thất đã đứng chắn ngay trước mặt.
Ánh mắt Thái tử sắc lạnh như có thực thể: "Ngươi cố ý?"
Ta thở hổn hển nói:
"Điện… điện hạ, thần nữ chạy trốn vốn là như thế này mà…"
Thái tử nhíu mày: "Nhưng hôm qua ngươi đâu có thế."
Ta cãi chày cối:
"Hôm qua thần nữ mặc váy áo, tất nhiên dáng chạy khác với hôm nay… Nhưng điện hạ vì sao lại muốn nhìn thần nữ chạy trốn?"
Thái tử trầm mặc không nói.
Thập Thất quay sang nói:
"Điện hạ, có lẽ là người nghĩ nhiều rồi, Tô Đại Cường là nam nhân, dù Tô Thanh Tuyết có giống đến đâu, thì vẫn là nữ tử a."
Thái tử đáp:
"Đều là họ Tô, bóng lưng và vóc người tương tự… Cô tự nhiên sinh nghi cũng là chuyện thường tình. Giờ xem ra, đều là hiểu lầm."
Thập Thất nói:
"Điện hạ chắc hẳn hiểu lầm rồi. Tô cô nương xưa nay vẫn thầm mến người. Ngày trước thuộc hạ dẫn người đi bắt Tô Đại Cường, tình cờ gặp Tô cô nương, nàng ấy đối với điện hạ hết lời tán thưởng, sinh lòng ái mộ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cảm kích nhìn Thập Thất, không ngờ hắn lại chịu nói đỡ cho ta.
Hồng Trần Vô Định
Thái tử nhíu mày: "Ngươi thật lòng ái mộ Cô?"
Ta run lên một cái, lập tức thẹn thùng nói:
"Điện hạ, chẳng phải hôm qua thần nữ đã nói rồi sao, thần nữ vừa gặp đã đem lòng yêu mến điện hạ…"
Thập Thất mắt sáng rỡ nhìn ta:
"Điện hạ, đây là lần đầu tiên có nữ tử dám thổ lộ trước mặt người, thuộc hạ cảm động vô cùng. Nàng ấy nhất định là yêu người đến điên đảo rồi."
"Ngươi nói bậy gì đó?"
Thái tử nhíu mày, lấy ra một cây trâm đưa cho ta:
"Chỉ là hiểu lầm, Tô cô nương bị kinh hãi, đây là quà bồi tội của Cô."
Đó là một cây trâm tinh xảo.
Phía trên đính vài viên hồng ngọc trong suốt, bao quanh một đoá… hoa cúc được làm bằng tơ vàng.
Sắc mặt ta thoáng co giật.
Nhìn thấy hoa cúc là ta lại nhớ đến ba ngày ba đêm đau khổ kia.
Ai thèm cài cái thứ này lên đầu chứ?
Cảm giác như đang đội lỗ hậu lên đầu mình vậy!
Thái tử chắc chắn cố ý!
… Không đúng, Thái tử không biết “hoa cúc” ám chỉ cái gì.
Ta gượng gạo nhận lấy, cúi đầu cảm tạ: "Tạ ơn Thái tử điện hạ."
"Đeo lên đi." Thái tử nói.
Ta: "…"
Ta đau khổ cài lỗ hậu, à không, cài hoa cúc lên đầu mình.
Thiên Thư cười rũ rượi:
【Trời ơi, tại sao lại tặng hoa cúc, cười muốn xỉu!】
【Nữ phụ trước thì đ.â.m hoa cúc, giờ lại cài hoa cúc, đúng là hài không chịu được!】
【Từ giờ ta sẽ cắm trại bên nữ phụ, chỉ hóng bên này thôi!】
Khi ta cài xong cây trâm, Thái tử khen một câu: "Vô cùng hợp với Tô cô nương."
Ta không nói gì, mặt xị xuống, chui vào xe ngựa.
Thái tử nhắm mắt dưỡng thần, chẳng nói nửa lời.
Ta nghĩ một lát, liều mình nói:
"Điện hạ, hôm qua sau khi gặp ngài, người trong nhà thần nữ cho rằng thần nữ cố tình câu dẫn điện hạ, cướp đoạt vị trí Thái tử phi của muội muội, bởi vậy mà rất hận thần nữ…"
Thái tử mở mắt: "Ngươi muốn nói gì?"
Ta dày mặt nói: "Thần nữ vì điện hạ mà lâm vào hiểm cảnh, điện hạ có thể bảo vệ thần nữ chăng?"
Thái tử mỉm cười, nghiêm nghị đáp: "Nằm mơ."
Ta lập tức im bặt.
Tên vong ân bội nghĩa này!
Thái tử đưa ta về tới cổng Hầu phủ, rồi phất tay bỏ đi không chút lưu luyến.
Lan Nhi đứng chờ ở cửa, vội vàng chạy lại đón: "Tiểu thư, người và Thái tử điện hạ xảy ra chuyện gì vậy?"
Ta nói: "Ta và Điện hạ…"
Trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ, ta xoay người đi thẳng ra phố lớn: "Lan Nhi, chúng ta đi."
Lan Nhi chưa hiểu chuyện gì, đành lẽo đẽo đi theo.
Ta ghé sát, nhỏ giọng dặn dò vài câu.
Chẳng bao lâu sau, chúng ta đến con phố Chu Tước, nơi quý nhân thường lui tới, người đi kẻ lại tấp nập.