Thân Tuyết

Chương 13



Rất nhanh, ta đã thấy Trần Nguyệt Hoa.

 

Ta bước tới chào hỏi.

 

Trần Nguyệt Hoa cười nói: "Thì ra ngươi tên là Tô Thanh Tuyết."

 

Ta vừa xoa đầu, vừa vuốt cây trâm hoa cúc: "Đúng vậy, ta chính là Tô Thanh Tuyết."

 

Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng ánh mắt Trần Nguyệt Hoa cũng dừng lại trên cây trâm:

 

"Cây trâm này đẹp quá."

 

Ta liếc Lan Nhi một cái.

 

Lan Nhi liền ho khẽ một tiếng, cất cao giọng:

 

"Đúng vậy, đây chính là cây trâm mà hôm nay Thái tử điện hạ đã đích thân tặng tiểu thư nhà ta."

 

16 

 

Giọng nàng ấy lớn vô cùng, khiến đám người xung quanh đều bị thu hút.

 

"Chiếc trâm vàng kia là do Thái tử ban tặng sao?"

 

Mọi người kinh ngạc bàn tán.

 

Ta thẹn thùng trách mắng Lan Nhi: "Đừng có nói lung tung khắp nơi như thế."

 

Lan Nhi vẫn cứ nói tiếp:

 

"Đúng vậy, hôm qua tiểu thư nhà ta diện kiến Thái tử, hôm nay liền được Thái tử đích thân mời xuất thành du ngoạn, còn tự mình tiễn về phủ, tặng cho một cây trâm cài hoa cúc nữa."

 

Chúng nhân kêu lên:

 

"Chẳng lẽ lời đồn hôm qua nói Tô tiểu thư tư thông cùng nam nhân bên ngoài, nam nhân đó chính là Thái tử ư?!"

 

Ta vội vàng xua tay:

 

"Các vị hiểu lầm rồi, hôm qua ta chỉ vô tình gặp Thái tử, trò chuyện vài câu. Không rõ vì sao, kế mẫu lại nói ta tư thông với Thái tử, còn vu rằng ta muốn đoạt hôn ước của Thanh Anh muội muội... Nhưng xin hỏi các vị, Thái tử đã từng công khai lập Thái tử phi chưa?"

 

Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau: "Không phải chứ? Chưa từng nghe nói gì về việc đó cả."

 

Trần Nguyệt Hoa là kẻ vốn có hiềm khích với kế mẫu và Tô Thanh Anh, liền giận dữ nói:

 

"Đúng vậy! Thái tử phi còn chưa định, cho dù Thanh Tuyết có gặp Thái tử thì đã sao?

 

"Hai ả tiện nhân kia giả nhân giả nghĩa, lòng dạ độc ác đến thế là cùng!

 

"Thanh Tuyết, hôm qua ta đã nhắc ngươi cẩn thận với kế mẫu, ngươi còn không tin. Quả nhiên trong yến tiệc, bà ta liền vu vạ ngươi tư thông với nam tử bên ngoài. Khi ấy ta đã nghi chắc là bà ta muốn hãm hại ngươi."

 

Người bên cạnh cũng phụ họa:

 

"Danh tiết của nữ nhi quan trọng biết bao, vậy mà làm mẫu thân lại hại con mình thành ra như vậy, thật là đáng phẫn nộ!"

 

"Đúng là mẹ kế thì toàn độc ác thôi!"

 

Ta cầm cây trâm, lặng lẽ rơi lệ.

 

Thiên thư hiện lên:

 

【Nữ phụ độc ác bắt đầu đi theo tuyến truyện rồi, vì muốn làm Thái tử phi mà không từ thủ đoạn nào cả... Trước kia ta rất ghét nữ phụ cứ bám lấy Thái tử, nhưng nay tận mắt chứng kiến, mới hiểu nữ phụ cũng thật đáng thương.】

 

【Kế mẫu bôi nhọ nàng, còn muốn gả nàng cho lão già bảy mươi tuổi. Ta tuyên bố kế mẫu mới là đại ác nữ số một trong quyển sách này!】

 

【Chẳng mấy chốc Tô Thanh Tuyết sẽ đoạt được hôn ước Thái tử phi. Tình tiết càng lúc càng loạn, không biết tiếp theo sẽ phát triển thế nào đây.】

 

Đoạt hôn ước ư?

 

Không thể nào!

 

Ta đời này tuyệt đối không thể gả cho Thái tử.

 

Ta dắt theo Lan Nhi rời đi, cứ gặp ai là lại đưa tay vuốt tóc, khẽ nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngươi làm sao biết Thái tử ban cho ta trâm vàng vậy?"

 

Sau khi vòng quanh nửa kinh thành, ta đoán chắc cả thành đều đã biết việc Thái tử ban cho ta trâm vàng.

 

Mọi người bỗng tỉnh ngộ: nam tử lạ mà Tô Thanh Tuyết tư thông hôm qua, kỳ thực chính là Thái tử.

 

Trước kia kế mẫu không ngớt bôi nhọ danh tiếng ta, kể chuyện ta gặp nam nhân bên ngoài sống động như thật. 

 

Cho nên lúc mọi người nghe tin Thái tử ban trâm vàng, đều tin rằng ta và Thái tử có tư tình.

 

Nữ tử gặp gỡ nam nhân bên ngoài vốn sẽ tổn hại thanh danh.

 

Nhưng nếu người ấy là Thái tử, thì lại là chuyện khác.

 

Hồng Trần Vô Định

Người ta chỉ khen ta bản lĩnh, có thể khiến Thái tử động lòng.

 

Ta trở về hầu phủ, phụ thân hiếm hoi triệu ta đến, ân cần hỏi han.

 

Tổ mẫu cũng nhìn ta với ánh mắt hiền hòa.

 

Những người khác trong phủ không còn dám khinh rẻ.

 

Chỉ có kế mẫu là mặt mày vặn vẹo.

 

Không ai dám nói ta câu dẫn Thái tử, hành vi không đoan chính, càng không ai dám bảo phải đưa ta đi biệt viện.

 

Càng không dám ép ta gả cho Trường Bình hầu.

 

Dù kế mẫu có muốn ép ta gả đi, thì Trường Bình hầu cũng chẳng dám lấy.

 

Kế mẫu không cam lòng, khóc lóc thảm thiết:

 

"Lão gia, Thái tử nên là của Thanh Anh mới đúng! Thanh Tuyết vô sỉ hèn hạ, đoạt đi hôn ước của Thanh Anh, chẳng lẽ không nên bị trừng phạt sao?"

 

Phụ thân cau mày, lạnh nhạt nói:

 

"Thanh Tuyết nói rất đúng. Nếu Thái tử thật sự để mắt đến Thanh Anh, thì Thanh Tuyết làm sao câu dẫn nổi? Rõ ràng là Thái tử không thích Thanh Anh."

 

"Đều là nữ nhi Tô gia cả, dù là Thanh Anh hay Thanh Tuyết làm Thái tử phi thì cũng là vinh hiển của Tô gia."

 

Kế mẫu trừng mắt đầy căm hận: "Sao có thể giống nhau được?! Vị trí Thái tử phi rõ ràng là của Thanh Anh!"

 

Phụ thân bực bội: "Ngươi chớ có làm loạn nữa!"

 

Tối hôm đó, phụ thân ban thưởng cho ta không ít gấm vóc lụa là, vàng bạc châu báu.

 

Nhìn mấy rương lễ vật, ta cười lạnh.

 

Phụ thân quả thật chỉ là hạng người thực dụng.

 

Khi ta vô dụng, bị kế mẫu chèn ép, ông ta chẳng hề đoái hoài.

 

Nay thấy ta kết giao với Thái tử, liền bắt đầu giở giọng phụ tử thâm tình.

 

Ta nắm một nắm châu báu, hớn hở nói: "Lan Nhi, chúng ta phát tài rồi!"

 

Lan Nhi cũng mừng rỡ: "Tiểu thư, nô tỳ lần đầu tiên thấy nhiều châu báu thế này đó!"

 

Chủ tớ chúng ta vui mừng đến quên trời đất.

 

Nhưng chưa được bao lâu, Thái tử đã phái người tới đón ta.

 

17

 

Trong lòng ta khẽ siết lại, hắn chắc chắn là tới để tính sổ.

 

Nhờ vào việc ta cố sức lan truyền lời đồn, giờ đây khắp nơi đều đồn đại rằng Thái tử si tình sâu đậm với ta.

 

Thân phận của ta theo đó mà nước lên thì thuyền lên, kiếm được không ít lợi lộc.

 

Người duy nhất chịu thiệt, chỉ có Thái tử.

 

Phì!

 

Rõ ràng là ta đã cứu lấy ‘hoa cúc’ của hắn, hắn vốn nên báo ân mới phải.