Lần trước ta đã cầu cứu hắn, nếu hắn chịu phái người bảo vệ ta, ta cũng chẳng cần khổ cực dựng lời đồn làm gì.
Tất cả đều do hắn mà ra.
Ra đến cửa, Thập Thất mỉm cười lên tiếng:
"Tô tiểu thư."
Ta cố làm ra dáng vẻ tiểu thư khuê các, nhẹ giọng mềm mỏng nói đôi câu, rồi lên xe ngựa.
Không bao lâu sau, chúng ta đến phủ Thái tử.
Thập Thất đưa ta đến một gian phòng rồi lui xuống.
Ta hít sâu một hơi, bước vào rồi cúi người hành lễ:
"Thần nữ bái kiến Thái tử điện hạ, không biết điện hạ triệu kiến là có việc gì?"
Thái tử đang ngồi trong phòng đọc sách, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo:
"Bên ngoài đang truyền những lời đồn quái quỷ gì kia?"
Ta ngơ ngác: "Lời đồn gì ạ?"
Thái tử đặt sách xuống, từng bước chậm rãi tiến lại gần ta:
"Bên ngoài đang đồn, ngươi là người Cô muốn cưới làm Thái tử phi."
Ta vội vàng biến sắc:
"Thần nữ không biết! Thần nữ sẽ lập tức ra ngoài giải thích rõ ràng, Thái tử điện hạ hoàn toàn không có tư tình gì với thần nữ!"
Thái tử giơ tay bóp lấy cằm ta:
"Không phải là ngươi sai người tung tin khắp nơi đó sao?"
"Điện hạ, oan cho thần nữ quá!"
Ta lập tức quỳ xuống: "Thần nữ chưa từng nói nửa lời rằng Thái tử muốn cưới thần nữ!"
Từ đầu đến cuối, ta chỉ nói là Thái tử tặng trâm, Thái tử đưa ta ra ngoại thành, bắt ta thay nam trang chạy bộ.
Những thứ khác, ta chưa từng mở miệng! Toàn là do người ta tự suy diễn mà thôi!
Ta lém lỉnh nói:
"Mỗi khi có ai hỏi Thái tử có thật muốn cưới thần nữ hay không, thần nữ đều cố sức phủ nhận. Có người nói Thái tử có tình ý với thần nữ, thần nữ cũng thay Thái tử lên tiếng đính chính, tuyệt đối không hề có chuyện ấy!"
Thái tử cười lạnh: "Những thủ đoạn rẻ tiền ấy, ngươi nghĩ Cô không nhìn ra hay sao?"
Ta vẫn cắn răng không nhận:
"Oan uổng quá, điện hạ! Nếu điện hạ không tin, cứ việc sai người điều tra xem lời ta nói có đúng sự thật hay không. Nếu có nửa câu giả dối, thần nữ nguyện lấy cái c.h.ế.t để đền tội!"
Thái tử khẽ nhíu mày.
Hắn dù tra thế nào, kết quả cũng không thể làm gì được ta, vì đúng là ta chưa từng nói những lời đó.
Ta rưng rưng nước mắt, kéo lấy vạt áo hắn:
"Điện hạ, ngài là vị thần trong lòng thần nữ, thần nữ sao dám bôi nhọ thanh danh điện hạ?”
"Thần nữ chưa từng dám vọng tưởng đến việc cùng điện hạ kết tóc. Chỉ cần được ở xa nhìn thấy ngài sống tốt, mạnh khoẻ hạnh phúc, thần nữ đã thấy mãn nguyện rồi.”
"Không ngờ hôm nay được diện kiến, ai ngờ lại bị trách mắng..."
Vừa nói, ta vừa dùng sức véo lấy đùi mình.
Aaa đau quá! Nước mắt tức khắc rơi lã chã.
Thái tử giật mình: "Mới hỏi có vài câu, ngươi khóc gì chứ?"
Ta thút thít: "Thần nữ vô duyên vô cớ bị điện hạ nghi kỵ, bị tổn thương danh dự, thế mà điện hạ còn hỏi vì sao thần nữ khóc…”
"Thần nữ ái mộ điện hạ, cũng đành chịu thân phận thấp hèn, lại còn bị đồn đãi sau khi được người đưa ra ngoài thành. Danh tiếng thần nữ đã hoàn toàn mất sạch, chẳng ai dám tới cầu hôn nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thần nữ đã tuyệt vọng rồi. Nếu điện hạ còn muốn trách tội, thì đời này thần nữ coi như không thể lấy chồng, chi bằng xuống tóc đi tu, tuyệt không liên luỵ đến thanh danh của điện hạ!"
Ta gào khóc một trận thảm thiết, thương tâm đến cực điểm.
Thái tử bị ta làm cho phát ngốc: "Thôi, thôi, người đừng khóc nữa."
Ta vẫn tiếp tục gào.
Thái tử cuống lên, vội gọi: "Thập Thất!"
Thập Thất bước vào: "Điện hạ?"
Thái tử chỉ vào ta, hỏi: "Truyền ra lời đồn với Cô, thật sự sau này không ai dám lấy nàng ta nữa à?"
Thập Thất đáp: "Thuộc hạ sẽ lập tức hỏi."
Chẳng bao lâu, hắn quay về bẩm:
"Thuộc hạ đã hỏi qua một vài nữ nhân, họ đều nói danh tiếng của nữ tử rất quý giá, nếu bị đồn có quan hệ với nam tử, thì sau này thật sự sẽ khó gả."
Thái tử trầm mặc.
Thấy hắn hơi d.a.o động, ta càng khóc to hơn:
"Điện hạ, hôm đó bên hồ, thần nữ phát hiện không ổn, đã muốn rời đi, là thị vệ của ngài ngăn cản.”
"Sau đó điện hạ xuất hiện, thần nữ lo ngại nam nữ thụ thụ bất thân, liền liên tục cáo từ, là điện hạ cứ giữ lại không cho đi, mới bị người ta bắt gặp, mới dẫn đến những lời đồn như hiện tại. Danh tiếng thần nữ đã bị huỷ hoại hoàn toàn, hu hu hu..."
Một phen kể tội ấy khiến cả Thái tử lẫn Thập Thất đều rơi vào thế bối rối.
"Vài ngày trước, cũng là điện hạ chủ động mời thần nữ đến gặp riêng, lại còn tặng thần nữ trâm cài, khiến người ta hiểu lầm. Thế mà giờ, điện hạ lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu thần nữ, thần nữ, thần nữ thật quá đau lòng!”
"Dù sao thì đời này thần nữ cũng không thể lấy chồng nữa rồi, xin để thần nữ lên núi làm ni cô, hu hu hu hu..."
Hồng Trần Vô Định
Thái tử vội nói: "Ngươi đừng nóng vội..."
Ta: "Thần nữ không muốn sống nữa! Hu hu hu..."
Thái tử thở dài thật sâu, nói:
"Thôi được rồi, đều là lỗi của Cô. Là Cô nghi oan ngươi trước, khiến ngươi phải chịu khổ."
Ta liền khóc nhỏ lại.
Thái tử chậm rãi nói: "Nếu thật sự không ai dám lấy ngươi. Vậy thì gả cho Cô đi."
18
Ta nghe vậy thì há hốc miệng: "…A?"
Thái tử lặp lại: "Ngươi gả cho Cô."
Ta giật mình nhảy dựng: "Không được!"
Thái tử lộ vẻ ngờ vực: "Ngươi không bằng lòng?"
Ta gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Không phải không bằng lòng, là không dám…"
Thái tử phẩy tay:
"Cô sẽ tìm người sắp đặt hôn sự cho ngươi trước, nếu thật sự không thành, Cô sẽ cưới ngươi làm trắc phi."
Ta: "…"
Hắn muốn cưới ta?
Làm trắc phi?
Thiên thư nổi lên:
【Mẹ kiếp, nam phụ này quả nhiên đã không còn thanh khiết! Lại còn muốn cưới nữ phụ cơ đấy!】
【Hắn chủ động nói muốn cưới nữ phụ, ta tuyên bố hắn không còn là nam phụ si tình nữa!】
【Nhưng mà, hắn với nữ phụ cũng thật đáng để đẩy thuyền đấy chứ.】