Thân Tuyết

Chương 16



【Thái tử hoàn toàn không có chút dấu hiệu bị hắc hóa, hắn thu thập chứng cứ, đường đường chính chính lật đổ Ngũ hoàng tử, không để lại chút sơ hở nào, hoàng đế căn bản sẽ không phế hắn.】

 

【Nếu Thái tử không bị phế, vậy nam chính làm sao làm Thái tử, rồi làm hoàng đế? Nữ chính cũng chẳng thể làm hoàng hậu.】

 

【Cốt truyện hoàn toàn sụp đổ rồi.】

 

Thiên thư hết sức buồn rầu.

 

Ta cũng đau đầu không kém.

 

Xui xẻo làm sao, ngọc bội lại bị Thái tử lấy mất.

 

Giờ phải làm sao để lấy lại từ tay hắn đây?

 

Ta nghĩ mãi không ra cách nào.

Hồng Trần Vô Định

 

Đúng lúc đang nhức đầu, Bình Thành quận chúa gửi thiệp mời đến các tiểu thư quý nữ ra ngoại ô dạo chơi, trong đó có cả tên ta.

 

Ta kinh ngạc nói: "Lan Nhi, Bình Thành quận chúa sao lại mời ta? Ta với nàng ta không hề có giao tình, sao lại gửi thiệp?"

 

Lan Nhi đáp: "Tiểu thư, dạo này chuyện của người với Thái tử xôn xao khắp nơi, thanh thế như mặt trời ban trưa, Bình Thành quận chúa lại thân thiết với Thái tử, chắc nàng nghe gió thấy mùi, muốn gặp thử thôi."

 

Cũng có khả năng đó.

 

Tô Thanh Anh xuất hiện, khuyên nhủ: 

 

"Tỷ tỷ, nghe nói dạo này tỷ chẳng ra khỏi cửa, cũng nên ra ngoài hóng chút gió."

 

Ta khẽ thở dài.

 

Tô Thanh Anh quả là người tốt.

 

Sau vụ ồn ào với Thái tử, nàng đối đãi với ta vẫn như cũ.

 

Nói cho cùng, nàng được làm nữ chính được mọi người yêu mến cũng xứng đáng.

 

Bởi nàng thật sự hiền lành, thật sự xinh đẹp, thật sự tài hoa.

 

Dạo này ta phiền lòng, cũng ở trong phủ đủ lâu rồi, bèn đồng ý ra ngoài dạo chơi.

 

Vừa lên xe ngựa, thiên thư lập tức hiện ra:

 

【Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, nữ phụ độc ác Tô Thanh Tuyết sắp sửa bước vào tình tiết tranh đoạt hôn ước rồi đây.】

 

【Cốt truyện lệch lạc hết rồi, không biết có còn đi đúng kịch bản không nữa.】

 

【Thái tử từng nói sẽ cưới nàng làm trắc phi, cho dù tình tiết có sụp đổ, biết đâu sau này hắn vẫn sẽ cưới nàng làm trắc phi?】

 

Ta liếc mắt nhìn.

 

Không có khả năng đó đâu, kiếp này ta sẽ không thành thân với Thái tử.

 

Trừ phi ta không muốn sống nữa.

 

Vừa đến trang viên, còn chưa kịp thấy Bình Thành quận chúa, đã có một tiểu tỳ xuất hiện, tự báo thân phận xong thì cung kính nói:

 

"Tô tiểu thư, mời theo nô tỳ."

 

Ta từ biệt Tô Thanh Anh, khó hiểu đi theo, vòng vèo hết ngõ nọ sang lối kia, cuối cùng tới trước một gian phòng.

 

Vừa bước vào, một bóng dáng cao lớn quen thuộc đập vào mắt.

 

Suýt chút nữa ta muốn quay đầu bỏ chạy.

 

"Tô tiểu thư."

 

Thái tử chậm rãi xoay người.

 

Ta cười gượng: "Tham kiến điện hạ, thật khéo, điện hạ cũng ở đây ư?"

 

Thái tử khẽ gật đầu: "Là Cô nhờ Bình Thành mời ngươi đến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

…Ta đã nói rồi mà, Bình Thành quận chúa đâu có lý gì vô duyên vô cớ mời ta, thì ra là ngươi giở trò.

 

Ta hỏi: "Điện hạ mời thần nữ tới, là có việc gì?"

 

Thái tử phất tay: "Lại đây."

 

Ta không biết hắn lại bày trò gì, lặng lẽ bước tới, dừng lại trước cửa sổ.

 

Ngoài cửa sổ là một khoảng đất trống, mấy vị công tử đang ngồi cười nói vui vẻ.

 

Thái tử chỉ tay về phía họ, nói: "Ngươi để mắt đến ai, Cô thay ngươi làm chủ."

 

Ta: "……"

 

Thì ra ngươi thật sự muốn làm mai cho ta aaa!

 

Ta thò đầu ra ngó mấy người kia một lượt, nhìn một hồi thì bỗng phản ứng lại.

 

Không đúng!

 

Trước giờ ta vẫn luôn điên cuồng tỏ tình với Thái tử, nói mình thích hắn, nếu bây giờ ta xoay sang thích người khác, hắn nhất định sẽ sinh nghi.

 

Ta lập tức quay đầu lại, ánh mắt chan chứa chân tình, cất giọng sâu lắng:

 

"Điện hạ, dáng vẻ ngài cao lớn vững vàng như núi, bờ vai ngài rộng lớn tựa đại bàng dang cánh, ánh hào quang của ngài rực rỡ tựa thái dương!”

 

“Vạn vật trên thế gian, chẳng thể sánh nổi một phần vạn của ngài, chẳng ai có thể địch nổi một phần phong thái của ngài... Ngài đứng trước mặt thần nữ, thì chẳng còn nam tử nào lọt nổi vào mắt thần nữ cả."

 

Một tràng dài nịnh hót.

 

Thái tử lặng người.

 

Thái tử im lặng.

 

Thái tử thở dài.

 

"Cô biết ngay, nữ tử nào mà đã thích Cô rồi, thì khó lòng lại thích nam nhân khác."

 

Hắn lắc đầu, đặt tay lên vai ta:

 

"Tô Thanh Tuyết, ánh mắt của ngươi quả thật không tệ, nhưng thật đáng tiếc, Cô không thích ngươi. Tình cảm của ngươi, đã định sẵn không có kết quả, thôi thì cứ chọn người khác đi."

 

Suýt nữa thì ta không giữ nổi biểu cảm.

 

Ngươi thật sự tin đấy hả, cái đồ m.ô.n.g to?

 

Quả nhiên, ngàn lần khôn khéo không bằng một câu nịnh nọt đúng lúc.

 

Thiên thư:

 

【Ha ha ha, phản diện mà tự tin vậy sao? Ta sắp cười c.h.ế.t rồi đây.】

 

【Chớ nghi ngờ, người ta là Thái tử, thân phận cao quý, dung mạo lại tuấn mỹ, còn có công trạng hiển hách, có thể nói là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, tự tin là điều hiển nhiên.】

 

【Nếu là ta, ta còn tự tin hơn nữa ấy chứ.】

 

【Chẳng phải nữ chính trước đó đã nịnh hót hắn rồi sao? Nam nhân nào mà cưỡng nổi lời tán dương từ một mỹ nhân? Nếu là ta, chắc ta phồng mũi đến mức không nhớ nổi họ tên mất.】

 

【Từ sau khi tình tiết bị nữ phụ hài hước làm cho rối tung, ngay cả phản diện âm trầm cũng thành vai hề rồi, thật là sụp đổ toàn tập.】

 

【Nói thật nhé, Thái tử giữ được thanh danh, không còn hắc hóa, biết đâu bản chất hắn vốn là một tên hài hước thì sao…】

 

Ta trấn tĩnh lại, miễn cưỡng nói: "Tạ ơn điện hạ, thần nữ nhất thời vẫn chưa để mắt đến ai cả."

 

Thái tử phất tay: "Ngươi lui ra đi, sau này nếu có để ý tới ai, cứ nói với Cô, Cô sẽ sai người đến cầu thân cho ngươi."

 

Ta thở phào một hơi, tạ ơn rồi lui ra.

 

Vốn thấy Thái tử làm vậy là chuyện thừa thãi, nhưng nghĩ kỹ lại, thì đây cũng chẳng phải là cơ hội sao?

 

Thái tử đã quyết định cưới Trần Nguyệt Hoa làm Thái tử phi, lời đồn giữa ta và Thái tử rồi sẽ bị vạch trần.