Đến lúc ấy, kết cục của ta...
Ta bất giác rùng mình một cái.
Kế mẫu vốn hận ta thấu xương, chắc chắn sẽ tìm cách sắp đặt hôn sự cho ta, chi bằng nhân cơ hội này, dựa vào danh tiếng “ái mộ Thái tử” mà chọn lấy một mối tốt?
Ít nhất, lúc này ta vẫn còn quyền chọn lựa cho mình.
20
Sau khi từ biệt Thái tử, nha hoàn đưa ta đến tiền sảnh.
Cuối cùng ta cũng được diện kiến vị Bình Thành quận chúa vang danh trong lời đồn.
Nàng mang khí chất mạnh mẽ, dáng dấp oai phong, đúng là kiểu nữ trung hào kiệt chẳng thua kém đấng mày râu.
Hồng Trần Vô Định
Không chỉ thấy nàng, ta còn thấy cả Tô Thanh Anh và Trần Nguyệt Hoa đang đứng bên cạnh.
Hai người bọn họ đối đầu kịch liệt, các tiểu thư quyền quý chia làm hai bên, đứng đối xứng, mỗi người tạo thành một phe.
Ta bước vào, toàn bộ ánh mắt trong đại sảnh lập tức đổ dồn về phía ta.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.
Trong lòng ta không khỏi lo lắng: Làm sao đây? Trần Nguyệt Hoa là Thái tử phi tương lai, mà ta lại đang bị đồn là có gian tình với Thái tử, liệu nàng có ghét ta đến tận xương tủy?
Ta không nhịn được mà nhìn về phía Trần Nguyệt Hoa.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
"……"
Trần Nguyệt Hoa như chuột gặp mèo, bỗng chốc né tránh tầm nhìn, cúi đầu quay đi.
Nàng ngó trời, ngó đất, ngó cả khoảng không phía trước. Duy chỉ là không dám nhìn ta.
…Ơ kìa?
Nàng lại sợ ta sao?
Vậy thì ta chẳng cần phải sợ nữa rồi!
"Tỷ tỷ."
Tô Thanh Anh phá vỡ bầu không khí gượng gạo, bước tới kéo tay ta, giới thiệu ta với quận chúa.
Quận chúa mỉm cười đánh giá ta:
"Ta từng nghe Thái tử biểu ca nhắc đến ngươi, Tô Thanh Tuyết."
Ta cúi đầu thưa: "Tham kiến quận chúa."
Quận chúa chắc hẳn đã biết nội tình bên trong, ánh mắt lần lượt đảo qua người ta, Tô Thanh Anh và Trần Nguyệt Hoa:
"Đã đến để vui chơi, vậy thì cứ thoải mái mà chơi."
Chúng ta đồng thanh đáp: "Dạ."
Rồi cùng nhau rời khỏi sảnh.
Trần Nguyệt Hoa cố ý đi đầu, tránh mặt ta.
Để tránh thêm ngượng ngùng, ta cũng chẳng muốn chạm mặt nàng.
Nhưng trớ trêu thay, chẳng hiểu sao ta lại cứ liên tục đụng phải nàng.
Ta đến giả sơn, nàng cũng đang ở giả sơn.
Ta đến nhà xí, lại chạm mặt nàng ngay cửa.
Ta đến hoa viên, thì thấy nàng cùng mấy vị tiểu thư đang cười nói trong đó...
Ta: "…"
Nàng: "…"
Vừa định tìm cớ rời đi, thì Trần Nguyệt Hoa bỗng hít sâu một hơi, quay sang mấy vị tiểu thư:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Các muội cứ chơi trước đi, ta muốn nói vài lời với Thanh Tuyết."
Ta vốn đã định rút lui, nghe vậy đành phải dừng chân.
Trần Nguyệt Hoa bước đến gần, nhỏ giọng nói:
"Thanh Tuyết, ta biết ngươi luôn muốn hỏi ta vì sao, thật ra ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi."
Ta: "…Hả?"
Trần Nguyệt Hoa nói tiếp:
"Ta vốn không thích Thái tử, tất cả đều là do phụ thân và Hoàng hậu nương nương sắp đặt, ta chưa từng có ý định tranh đoạt ngôi vị Thái tử phi!"
Nàng hấp tấp giải thích:
"Thật sự ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gả cho Thái tử. Hắn rất tốt, nhưng ta thật lòng không thích hắn! Ta chưa từng muốn chen chân vào tình cảm của hai người!”
"Chỉ là đại sự cả đời, ta không thể tự mình quyết định.”
"Nếu có cơ hội thoái hôn, ta nhất định sẽ làm vậy!”
"Thực sự xin lỗi ngươi!"
Nàng vừa dứt lời xin lỗi liền vội vã bỏ đi.
Để ta lại một mình đứng trong gió lạnh tiêu điều.
Ồ, thì ra nàng cho rằng ta và Thái tử thật lòng yêu nhau, còn nàng lại chen vào giữa, trong lòng cảm thấy áy náy với ta?
Nhìn theo bóng lưng nàng, ta lại lần nữa cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Thiên thư:
【Đột nhiên cảm thấy Trần Nguyệt Hoa cũng không tệ, trước đây nàng luôn nhắm vào nữ chính, trước kia ta căm ghét nàng, giờ phát hiện ra nàng không xấu như ta tưởng.】
【Tô Thanh Tuyết này là nữ phụ ác độc nhưng cũng rất tốt, lại còn là kiểu nữ phụ hài hước mà ta thích. Nghĩ lại, vì cớ gì nữ nhân lại cứ phải tranh đoạt nam nhân mà trở mặt với nhau?】
【Phải đó, rõ ràng ngoài đời rất hiếm thấy nữ nhân đố kỵ vì nam nhân, thế mà trong truyện cứ phải dìm nữ phụ xuống đáy để nâng nữ chính lên.】
【Hy vọng cốt truyện càng loạn càng hay, mong rằng nữ phụ nào cũng không còn là người xấu, ai cũng có kết cục tốt đẹp.】
【Đúng vậy, mong Thanh Tuyết và Nguyệt Hoa đều có thể sống thật tốt.】
Nhìn những lời nguyện ước trong thiên thư, lòng ta bỗng thấy ấm áp lạ thường.
Từ những người từng mong ta bị róc xương thiêu xác, nay lại cầu chúc ta có một kết cục viên mãn.
Quả nhiên, người ở hiền thì trời không phụ, ngay cả Thiên thư cũng có thể phân biệt thị phi.
Tô Thanh Anh là nữ chính, chỉ cần nàng tham dự yến hội thì thể nào cũng gây ra đủ loại sóng gió, tình tiết tất sẽ ly kỳ kịch tính.
Trần Nguyệt Hoa khiêu khích nàng, hai người tranh chấp không ngừng.
Các tiểu thư quyền quý cũng chia thành hai phe đối lập.
Còn ta, thì lặng lẽ đi xem mắt.
Dù gì Thái tử đã hứa sẽ thay ta làm chủ, thì dĩ nhiên ta phải nắm lấy cơ hội này.
Ta cố tình đi đến chỗ các công tử đang dừng chân.
Để bản thân trông xinh đẹp hơn, ta khẽ vươn tay hái một đóa nguyệt quý từ trong bụi hoa, cầm lấy trên tay, trong lòng thầm nghĩ: nam tử nào mà chẳng chú ý đến điều này?
Thế nhưng, ta vừa bước tới, liền nghe một công tử bật cười khinh miệt:
"Đông Thi bắt chước Tây Thi, đúng là giả tạo đến buồn nôn."
Chân ta khựng lại.
Một công tử khác lại nói:
"Ngươi chính là Tô Thanh Tuyết, tỷ tỷ của Tô nhị tiểu thư, vị tiểu thư mất tích mười mấy năm kia sao?"
Những người còn lại thi nhau chỉ trích:
"Một tiểu thư lưu lạc bên ngoài như ngươi, lấy tư cách gì so với Thanh Anh? Vịt hoang mà dám nghĩ mình là thiên nga chỉ vì được thả vào cùng một hồ nước?"