"Nghe nói ban đầu Hoàng hậu định để Thanh Anh làm Thái tử phi, kết quả là nữ nhân này lén nghe được tin, liền đi dụ dỗ Thái tử trước."
"Đừng tưởng Thái tử điện hạ sẽ nhìn trúng ngươi, người ta là thân phận gì, còn ngươi là thân phận gì?"
Không thể tưởng tượng nổi, ta còn chưa mở miệng nói nửa câu, vậy mà đám công tử ấy đã mắng ta một trận té tát.
Ta luống cuống không biết phải làm sao.
Nghĩ đến việc bản thân mang tâm tư chọn phu quân mà tiếp cận bọn họ, không ngờ lại bị khinh rẻ đến thế, ta quả thực xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Lần đầu tiên trong đời, ta chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống cho đỡ nhục.
Nữ nhân trên đời này, chẳng ai có thể giữ bình tĩnh khi đem hết dũng khí tới gần nam nhân, còn khổ tâm tìm lời bắt chuyện, cuối cùng lại bị người ta nhạo báng, mỉa mai mà vẫn có thể thản nhiên như không.
Dù mặt ta dày tới đâu, lần này cũng không khỏi tủi thân.
"Thân phận của nàng đến lượt các ngươi chỉ trỏ sao?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
21
Đám công tử quyền quý kia lập tức đứng dậy, rụt rè hành lễ: "Tham kiến Thái tử điện hạ!"
Ta quay đầu lại.
Thái tử vận hắc y, thân hình cao lớn ngay ngắn.
Ánh dương chiếu rọi lên người hắn, khiến hắn như đang phát sáng.
Khoảnh khắc ấy, ta thật sự thấy hắn như thần linh giáng thế cứu vớt chúng sinh.
Hắn bước đến trước mặt ta:
"Tô Thanh Tuyết, đường đường là đích nữ phủ Dũng Nghĩa Hầu, thuở nhỏ mất mẹ, bị người hãm hại mà lưu lạc dân gian, chịu đủ khổ sở. Các ngươi không an ủi thì thôi, lại còn khinh rẻ nàng ấy. Đây là gia giáo nhà các ngươi sao?"
Hồng Trần Vô Định
Mấy người kia bị trách mắng đến mặt mày trắng bệch, không dám hé răng.
Thái tử nói tiếp: "Hiếp yếu sợ mạnh, ỷ đông h.i.ế.p yếu, một đám nam nhân bắt nạt một nữ tử, không biết xấu hổ à?"
Đám công tử mặt đỏ như gấc, xấu hổ cúi gằm, chẳng dám ngẩng đầu.
Thái tử liếc ta một cái: "Đi thôi."
Ta thở phào nhẹ nhõm, theo sau hắn rời đi.
Trong lòng dâng lên cảm xúc lạ lẫm.
Mấy lần Thái tử tiếp xúc với ta, ngoài mặt hắn vẫn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng, nhưng chưa bao giờ khiến ta cảm thấy mình thấp kém, hay tự ti vì thân phận.
Giờ nghĩ lại mới thấy.
Trong mắt đám công tử cao ngạo kia, người như ta chẳng qua chỉ là hạng dưới đáy, chẳng đáng được họ kết giao.
Thế nhưng Thái tử chưa từng coi thường ta.
Hắn thật sự rất khác biệt.
Thiên thư:
【Ghét quá! Đám nam nhân này thật sự đáng ghét! Thanh Tuyết nhà ta có đắc tội gì với bọn họ đâu, sao lại mắng nàng khó nghe thế chứ!】
【Trong thiết lập truyện, cứ hễ nam nhân nào có điều kiện tốt một chút là thích nữ chính, bảo vệ nàng ta, chèn ép nữ phụ. Trước kia thấy cũng vui, giờ nghĩ lại đúng là đầu đất!】
【Tô Thanh Tuyết, chẳng phải ngươi nói chuyện rất lợi hại sao? Phản bác lại đi! Không được nhẫn nhịn!】
Ta vốn có chút tủi thân, nhưng nhìn thấy thiên thư đầy căm phẫn bênh vực, liền bật cười thành tiếng.
Thái tử bỗng nhiên dừng bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta còn đang mải xem thiên thư, liền không kịp phản ứng, đ.â.m sầm vào lưng hắn.
Hắn quay người đỡ lấy ta.
Ta vội vàng đứng thẳng: "Điện hạ?"
Hắn cau mày nhìn ta chốc lát, nói: "Xem ra ngươi đúng là thật sự khó gả đi rồi."
Ta ngẩn người: "A?"
Hắn nói:
"Phủ Dũng Nghĩa Hầu vốn là công huân thế gia lâu đời, khi xưa có công hiển hách, vốn được phong làm Quốc công. Sau này tổ phụ ngươi vì đại cục triều đình mà chủ động xin hạ tước vị, để tiên đế thuận lợi cải cách chế độ kế thừa, đó là công lao lớn, hoàng thất mãi ghi nhớ trong lòng."
Ta không rõ hắn nói mấy chuyện này để làm gì, đành ngơ ngác hỏi: "Rồi sao nữa?"
Thái tử đáp:
"Ngươi là đích nữ của phủ Dũng Nghĩa Hầu, dù Hầu phủ hiện tại không còn vinh quang như xưa, cũng không đến nỗi không ai dám hỏi cưới. Nhưng do mẫu thân ngươi mất sớm, ngươi lại lưu lạc dân gian nhiều năm, mà tầng lớp quý tộc rất coi trọng danh tiếng, cho nên có nhiều người không muốn cưới ngươi."
Ta cắn môi: "…Vâng."
Hắn lại nói:
"Vì Cô phải điều tra một người, nên mới dẫn ngươi ra ngoài, vô tình khiến lời đồn lan khắp nơi. Mấy người vốn chẳng để tâm tới môn đăng hộ đối, giờ cũng không dám cưới nữa."
Ta mù mờ: "Điện hạ muốn nói gì?"
Hắn trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên đặt tay lên vai ta, nói: "Hay là ngươi gả cho Cô đi."
Ta: "……"
Thiên thư:
【Nói quanh co cả buổi, rốt cuộc là cầu hôn đúng không?】
【Thanh Tuyết thật sự gả không nổi sao? Chưa chắc. Hôn sự thời cổ đại, chỉ cần một đạo thánh chỉ là được, rõ ràng là Thái tử tự muốn cưới, lại còn bày đặt vòng vo.】
【Nói gì thì nói, cặp đôi này cũng đáng để đẩy thuyền ghê.】
【Này này, các ngươi cũng giỏi bẻ lái thật! Chỗ này cũng coi là ngọt ngào được à? Được rồi, bất kể thật giả, cứ coi như là thật hết đi!】
【Chuẩn luôn! Thái tử chính là muốn cưới Thanh Tuyết! CP ta ship đều là chân ái cả!】
Thái tử đột nhiên nói muốn cưới ta, khiến ta hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý.
Hắn thân hình cao lớn, diện mạo tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm cứ nhìn chằm chằm vào ta không chớp mắt.
Ta bỗng nhớ tới hình ảnh hắn khi cởi y phục, vóc người kia cũng thật khiến người ta đỏ mặt…
Mặt ta lập tức nóng bừng, không biết phải trả lời thế nào.
Thái tử hỏi: "Tô Thanh Tuyết, ngươi nghĩ sao?"
Ta mặt đỏ tai hồng, lùi một bước: "Điện hạ, thần nữ còn có việc gấp, xin cáo lui trước."
"Chờ đã!"
Ta vờ như không nghe thấy, lập tức bỏ chạy.
Chạy đến một hành lang gần đó mới dừng lại.
Không rõ là do chạy nhanh quá hay vì điều gì, tim ta cứ đập thình thịch không ngừng.
Thật ra... thật ra nếu được gả cho một người như vậy cũng không tệ lắm nhỉ.
Ta xấu hổ ôm mặt.
"Tô Đại Cường!"
Ta bị dọa nhảy dựng lên ba thước, hoảng hốt quay đầu lại.