Thân Tuyết

Chương 19



Ai vậy? Ai gọi ta?

 

Một bà mụ đang mắng một tiểu đồng: "Tôn Đại Kiều! Ngươi lại trốn việc à? Không mau đi quét sạch chỗ này!"

 

Thì ra gọi là Tôn Đại Kiều, không phải Tô Đại Cường…

 

Khẩu âm bà mụ hơi nặng, ta nghe nhầm rồi.

 

Đầu óc ta lập tức tỉnh táo lại, mạnh tay vỗ vào má mình.

 

Suýt nữa thì quên mất chuyện lớn.

 

Tô Thanh Tuyết! Đừng có bị sắc đẹp làm mờ lý trí!

 

Mạng mới là quan trọng!

 

Nếu Thái tử biết ngươi chính là cái tên Tô Đại Cường từng đ.â.m m.ô.n.g hắn…

 

Nhất định sẽ lột da rút gân, róc xương thiêu xác ngươi cho hả giận!

 

22

 

Tâm tình ta nhất thời trầm xuống, liền tìm một gian phòng yên tĩnh ngồi một mình.

 

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài liền truyền đến tiếng huyên náo.

 

Thiên thư:

 

【Nam chính đến rồi, hắn và Tô Thanh Anh một người gảy đàn, một người múa, kinh diễm toàn trường.】

 

【Yến hội của Bình Thành Quận chúa, vốn dĩ Thanh Tuyết nên được định hôn làm Thái tử phi. Nay Thái tử lại có ý muốn cưới Thanh Tuyết, nhưng Thanh Tuyết lại không có lòng. Ở giữa còn kẹp thêm một Trần Nguyệt Hoa, rốt cuộc phải làm sao đây?】

 

【Thanh Tuyết không chịu ra mặt, tình tiết cũng chẳng thú vị nữa.】

 

Nhờ vào thiên thư, ta biết được Nhị hoàng tử đã đến.

 

Ta không ra ngoài, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến ta.

 

Ta cuộn mình trong phòng xem thiên thư.

 

Thiên thư đang kể lại những việc phát sinh bên ngoài.

 

Quận chúa sai mọi người cưỡi ngựa, Thanh Anh thay chiến bào, cùng Trần Nguyệt Hoa đua ngựa.

 

Trần Nguyệt Hoa cố ý dùng roi quất ngựa của Thanh Anh, khiến con ngựa bị hoảng sợ lao vun vút.

 

Nhị hoàng tử lập tức đuổi theo, hai người cùng lao vào rừng, bắt đầu màn tư tình lén lút.

 

Theo lời thiên thư,  lẽ ra kịch bản gốc là ta giấu kim trong yên ngựa, mưu hại khiến Thanh Anh ngã ngựa, nhưng ta không làm như thế.

 

Cây roi của Trần Nguyệt Hoa tuy khiến ngựa kinh hoảng, nhưng Thanh Anh không thật sự gặp nguy hiểm.

 

Thiên thư còn tiết lộ, Nhị hoàng tử và Thái tử vốn không hòa thuận, hắn vừa đến, Thái tử liền mang theo người rời đi, đến trang viên Tây Sơn cách đó không xa.

 

Trang viên Tây Sơn...

 

Ta đứng dậy mở cửa sổ, ánh mắt lướt qua mặt hồ lấp lánh, nhìn về ngọn núi phía đối diện bên kia hồ. Chính là Tây Sơn.

 

Trời dần tối, mặt trời đang dần khuất về sau núi, lưng chừng núi thấp thoáng có thể thấy một góc mái hiên.

 

Nơi đó hẳn là chỗ Thái tử dừng chân.

 

Ta ngắm nhìn hồi lâu, rồi khép cửa sổ lại, tiếp tục ngồi trước bàn ngẩn người.

 

Tưởng rằng đợi dùng xong bữa tiệc tối là có thể về phủ, ai ngờ Tô Thanh Anh lại đột nhiên bước vào:

 

"Tỷ tỷ, sao tỷ không ra ngoài chơi?"

 

Ta đáp: "Thân thể ta có chút không khoẻ."

 

Tô Thanh Anh nói: "Khó khăn lắm mới có dịp đến đây, chi bằng ra ngoài đi dạo một vòng."

 

Trước sự nhiệt tình của nàng, ta không đành từ chối, đành theo nàng ra ngoài.

 

Hai người cùng dạo đến bên hồ, Tô Thanh Anh hạ giọng nói:

 

"Chuyện xảy ra hôm nay, tỷ tỷ chớ nên để trong lòng. Mấy vị công tử kia chẳng qua là không hiểu tỷ tỷ, mới buông lời như vậy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nghe vậy, trong lòng bỗng thấy ấm áp. 

 

Hóa ra nàng nghe chuyện ta bị chê cười, tưởng ta buồn nên cố ý đến an ủi.

 

Thiên thư:

 

【Nữ chính thật tốt, nữ phụ cũng tốt, mong các nàng đừng tranh đấu nữa, làm tỷ muội tốt nhé.】

 

【Đúng vậy, mong các nàng sống thật hòa thuận.】

 

【Thanh Anh và Thanh Tuyết, về sau phải sống thật tốt.】

 

Tô Thanh Anh nói: "Chuyện hôm nay là do bọn họ vì ta mà nói ra những lời ấy, thật xin lỗi."

 

Ta kinh ngạc nói: "Liên quan gì đến muội? Muội không cần xin lỗi."

 

Tô Thanh Anh chớp chớp mắt: "Tỷ tỷ không để tâm sao?"

 

Ta nói:

 

"Nếu thật sự cần xin lỗi, người nên xin lỗi là ta mới phải. Dù chỉ là ngẫu nhiên, nhưng ta đã gặp riêng Thái tử trước muội một bước, khiến muội bị ảnh hưởng. Những ngày qua, ta cũng không dám đối diện với muội."

 

Tô Thanh Anh lập tức vui vẻ, khoác lấy tay ta:

 

"Thì ra là vậy! Ta còn tưởng tỷ tỷ chán ghét ta nên mới cố ý tránh mặt. Vừa rồi nghe nói tỷ tỷ vì ta mà bị nhục mạ, ta sợ tỷ tỷ càng thêm chán ghét ta nên mới muốn tìm người nói chuyện... Nhưng tỷ tỷ không cần để tâm chuyện Thái tử, ta không thích Thái tử, một chút cũng không giận đâu."

 

Ta nói: "Muội thích Nhị hoàng tử, đúng không?"

 

Tô Thanh Anh lập tức đỏ mặt: "Không, không có đâu, tỷ tỷ chớ nói bậy."

 

Ta nhịn không được mà bật cười.

 

Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng ấm áp, như thể mọi hiểu lầm đều đã được hóa giải.

 

Tô Thanh Anh khẽ thở dài:

 

"Tỷ tỷ, mặc kệ tỷ làm gì, ta đều sẽ tha thứ. Việc mẫu thân làm năm xưa, ta cũng biết chút ít. Ta thay người xin lỗi tỷ."

 

Ta thấy lòng nặng trĩu.

 

Khó trách Thanh Anh lại đối với ta tốt như vậy, chỉ e là bởi biết được vài chuyện năm xưa.

 

Ta nói: "Ân oán giữa ta và phu nhân, không liên quan đến muội. Muội là muội muội của ta, mãi mãi là muội muội."

 

Vành mắt Tô Thanh Anh khẽ đỏ lên.

 

Nàng vừa định nói gì đó, đôi mắt bỗng mở to.

 

Ta chợt nghe thấy tiếng gió rít phía sau lưng.

 

Là tiếng mũi tên lao vun vút.

 

"Tỷ tỷ, coi chừng!"

 

Ta còn chưa kịp tránh, Tô Thanh Anh đã dùng sức đẩy ta ra.

 

Phập!

 

Mũi tên nhọn cắm thẳng vào n.g.ự.c nàng.

 

"Thanh Anh!"

 

Ta hoảng loạn ôm lấy thân thể mềm nhũn của nàng.

 

Gương mặt nàng tái nhợt: "Tỷ tỷ… chỉ cần tỷ bình an là tốt rồi."

 

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại.

 

"Ngốc quá, ta biết võ công, có thể tránh được mà!"

 

Ta đau đớn bật khóc, bế Thanh Anh chạy về phía trước.

Hồng Trần Vô Định

 

Phía sau, mũi tên nối tiếp nhau lao tới như mưa, nếu ta chỉ là một thiếu nữ bình thường, e là sớm đã bỏ mạng nơi đây.

 

May thay ta biết chút võ nghệ.

 

Tuy chỉ là mèo ba chân, nhưng khinh công lại rất giỏi, nhờ bao năm chạy trốn mà luyện thành.

 

Ta chật vật tránh né, ôm lấy Thanh Anh mà chạy một mạch về trang viện.