Thiên thư:
【Điên rồi! Nữ chính lại bị trúng tên! Rõ ràng không có tình tiết này mà!】
【Trời ơi, Thanh Anh của ta có c.h.ế.t không? Đừng mà!】
【Tình tiết loạn đến mức này rồi, phải làm sao đây? Đừng mà, đừng để Thanh Anh chết!】
【Sao đám thích khách cứ nhắm vào Thanh Tuyết mà bắn? Chẳng lẽ mục tiêu là Thanh Tuyết? Thanh Tuyết cũng đừng c.h.ế.t nhé!】
23
"Có thích khách!"
Đám công tử tiểu thư đang vui chơi cách đó không xa đồng loạt kinh hô bỏ chạy tán loạn.
Có kẻ áo đen lao vào giữa đám người, vung đao c.h.é.m loạn.
Bốn phía lập tức rơi vào hỗn loạn.
Bình Thành quận chúa bị c.h.é.m trúng chân, hoảng loạn trong chốc lát rồi rất nhanh trấn định, lập tức chỉ huy đám hộ vệ trong trang viện ngăn cản thích khách, lại sai người chăm sóc những kẻ bị thương.
"Thanh Anh!"
Ta vừa bước vào cửa, Nhị hoàng tử đã biến sắc, vội lao tới giật lấy Tô Thanh Anh từ tay ta, còn hung hăng đá ta một cước:
"Ngươi đã làm gì nàng ấy?!"
Ta bị hắn đá ngã xuống đất, đau nhức toàn thân:
"Vừa rồi có tên b.ắ.n về phía ta, Thanh Anh đã thay ta đỡ một mũi tên."
Sắc mặt Nhị hoàng tử vặn vẹo, lại đá thêm một cước:
"Đều là do ngươi hại Thanh Anh! Tiện nhân!"
Trần Nguyệt Hoa toàn thân lấm lem, vội vàng bước tới đỡ ta dậy:
"Nhị điện hạ, chưa rõ thực hư, sao có thể trách Thanh Tuyết?"
Nhị hoàng tử hung dữ trừng mắt nhìn ta:
"Cứu người trước đã, đợi lát nữa rồi xử lý ngươi sau!"
Thiên thư:
【Ta hiểu lý lẽ mà, nữ chính bị thương, nam chính lo lắng là phải. Nhưng mà sao lại đá Thanh Tuyết chứ?】
【Lúc đọc truyện thì thấy Thanh Tuyết là nữ phụ độc ác, nam chính đá nàng khiến người ta hả hê. Nhưng giờ nhìn lại, thật sự rất khó chịu.】
【Chuyện này đâu thể trách Thanh Tuyết được? Thích khách từ đâu chui ra ai mà biết được?】
【Chán ghét nam chính! Chỉ biết giả vờ ngầu!】
Ta ôm lấy bụng đau âm ỉ.
Hồng Trần Vô Định
Ngay cả thiên thư cũng không báo có thích khách sao?
Đại phu vội vàng tiến lên, chuẩn bị rút tên cho Thanh Anh:
"Bẩm điện hạ, nếu rút tên e rằng sẽ tổn thương đến tâm mạch, nhưng nếu không rút, tất sẽ mất mạng."
Nhị hoàng tử nói: "Vậy thì rút đi!"
Mọi người đều tụ tập nơi đại sảnh, tâm trạng thấp thỏm bất an.
Vụ tập kích vừa rồi khiến không ít thị vệ và nha hoàn bỏ mạng, còn có hai vị công tử quý tộc thiệt mạng, vài vị khách quý khác thì bị thương.
"Đám đạo tặc này từ đâu tới? Ngay dưới chân hoàng thành mà cũng dám hành thích?"
"Hơn nữa còn dùng tên, thật khác thường!"
"Khoan đã, mũi tên này..."
Có người đưa mũi tên cho Nhị hoàng tử:
"Điện hạ nhìn xem, trên thân tên có khắc ký hiệu của Thẩm phủ."
"Loại tên tinh xảo thế này, không phải hạng đạo tặc tầm thường có thể dùng được, nhất định là từ thế gia quyền quý mà ra. Nếu vậy thì..."
Có người hoảng sợ thốt lên: "Thẩm gia? Trong kinh thành nhà họ Thẩm mà có thế lực lớn cũng không nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chẳng lẽ là ngoại thích của Hoàng hậu nương nương?"
"Nhưng vì sao Thẩm gia lại đột nhiên muốn g.i.ế.c chúng ta? Chúng ta đâu có thù oán gì. Hơn nữa Thái tử cũng đang ở đây, lỡ như làm Thái tử bị thương thì sao?"
"Không, Thái tử rời đi từ lâu rồi, hiện giờ đang ở Tây Sơn! Ở đây chỉ có Nhị hoàng tử!"
"Chẳng lẽ mục tiêu của Thẩm gia là Nhị hoàng tử?"
Mọi người xôn xao bàn tán, ai nấy đều kinh ngạc thất sắc.
Đúng lúc đó, đại phu bỗng kêu lên: "Rút ra rồi!"
Thanh Anh co giật hai cái, phun ra một ngụm m.á.u lớn, vẫn hôn mê bất tỉnh.
Đại phu nói: "Hỏng rồi! Mũi tên đã làm tổn thương tâm mạch!"
Nhị hoàng tử lập tức túm lấy cổ áo đại phu, mắt đỏ ngầu:
"Không phải đã bảo ngươi cẩn thận sao?!"
Đại phu hoảng loạn đáp: "Tiểu nhân cũng không muốn, nhưng việc rút tên vốn đã rất nguy hiểm..."
"Phế vật!"
Nhị hoàng tử giận dữ ném mạnh đại phu sang một bên, cúi sát bên người Tô Thanh Anh:
"Thanh Anh! Thanh Anh! Mau tỉnh lại..."
Tô Thanh Anh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhị hoàng tử đột nhiên rút kiếm chỉ thẳng vào đại phu:
"Cứu nàng! Dù thế nào cũng phải cứu nàng cho bằng được!"
Bình Thành quận chúa vội lên tiếng: "Điện hạ, đừng làm kinh động đến đại phu."
Nhị hoàng tử hít sâu một hơi: "Đổi người! Đổi đại phu khác! Nhanh chóng cứu Thanh Anh!"
Hắn bế Thanh Anh vào nội thất.
Ta sốt ruột hỏi đại phu: "Phải làm thế nào mới cứu được Thanh Anh?"
Đại phu đáp: "Nếu có thể lấy được Hồi Hồn Đan trong nửa canh giờ, thì vẫn còn cơ hội cứu sống."
Ta vội nói: "Vậy mau đi lấy Hồi Hồn Đan!"
Đại phu cau mày:
"Hồi Hồn Đan giá trị ngàn vàng trong kinh thành chỉ có Hồi Xuân Đường là có, nhưng căn bản là không kịp."
Bình Thành quận chúa bỗng lên tiếng: "Ta nhớ Thái tử biểu ca có một viên, để ta đi xin."
Nàng vừa định đứng dậy, nhưng vì vết thương nên lập tức ngồi phịch xuống.
Mọi người khuyên ngăn:
"Quận chúa ngàn vạn lần không thể đi, bên ngoài toàn là thích khách, lúc này mà ra ngoài chẳng khác nào chịu chết!"
"Thích khách là người của Thẩm gia, chưa biết chừng Thái tử cũng nhúng tay vào chuyện này, hắn tuyệt đối không đời nào chịu cứu người."
Bình Thành quận chúa tức giận nói: "Không thể nào! Biểu ca không phải hạng người như thế!"
Có người giơ mũi tên lên:
"Vậy xin hỏi Quận chúa, sao mũi tên của Thẩm gia lại xuất hiện ở đây?"
Thiên thư:
【Thái tử căn bản không biết gì về chuyện thích khách.】
【Rốt cuộc ai phái bọn thích khách kia tới vậy?】
【Lũ hắc y nhân kia g.i.ế.c người có mục đích rõ ràng, rõ ràng chúng tránh xa mấy vị tiểu thư, chỉ nhắm vào đám công tử, trong đó có hai người bị giết.】
【Ta nhìn rất rõ, lúc đó ở bên hồ, mũi tên ấy rõ ràng nhắm vào Thanh Tuyết, mục tiêu của bọn chúng là nàng ấy.】
Ta nhanh chóng tổng hợp những tin tức có ích, cất lời: "Để ta đi."
Bình Thành quận chúa kinh ngạc: "Ngươi?"
Ta lập tức nói: "Thời gian cấp bách, để ta đi."