Thân Tuyết

Chương 21



Thiên thư khuyên can:

 

【Thanh Tuyết, đừng dại dột, bọn thích khách kia nhắm vào ngươi đấy!】

 

【Ngươi chớ có ra ngoài, lỡ đâu bị g.i.ế.c thì làm sao!】

 

Trần Nguyệt Hoa ngăn ta lại: "Ngươi đi là c.h.ế.t đấy."

 

Ta đáp: "Không đâu, ta sẽ không chết."

 

Ta bảo Quận chúa đưa cho ta một bộ nam trang, thay y phục xong liền lập tức phóng ra ngoài.

 

Nếu mục tiêu của bọn chúng là ta, thì ta cải nam trang, hẳn sẽ không bị truy sát nữa.

Hồng Trần Vô Định

 

Hơn nữa, cải nam trang hành sự cũng tiện lợi hơn nhiều.

 

Thanh Anh vì ta mà bị thương, ta nhất định phải cứu nàng.

 

"Quay lại mau!"

 

Tiếng của Trần Nguyệt Hoa vang lên sau lưng,

 

"Bên ngoài toàn là thích khách, Thanh Tuyết, quay lại mau!"

 

Ta giả như không nghe thấy, cứ thế lao thẳng ra ngoài.

 

24

 

Mặt trời đã khuất sau núi, mây chiều giăng khắp chân trời.

 

Vèo vèo vèo.

 

Từng mũi tên bén nhọn bay về phía ta.

 

Không rõ vì cớ gì, chỉ b.ắ.n vài mũi rồi liền ngưng lại.

 

Xem ra bọn chúng quả thật đã xác định mục tiêu, tha cho những người khác.

 

Ta thi triển khinh công tránh né, một đường lao như bay về phía Tây sơn.

 

Dẫu sau lưng không còn truy binh, ta vẫn không dám lơi lỏng, chạy nhanh như gió cuốn.

 

Vừa đến chân núi, từ phía đối diện liền thấy Thái tử dẫn người vội vã đi tới.

 

Không kịp suy nghĩ, ta lao đến quỳ xuống:

 

"Điện hạ, trang viện bị thích khách tập kích, Thanh Anh bị thương, xin ban cho thần nữ Hồi Hồn Đan!"

 

Thập Thất kinh ngạc nhìn ta, không dám tin vào mắt mình: "Ngươi là Tô tiểu thư?"

 

Ta lặp lại:

 

"Trang viện bị thích khách tập kích, quận chúa bị thương, Thanh Anh trọng thương nguy kịch. Khẩn cầu Thái tử điện hạ ban thuốc cứu người!"

 

Thái tử không nói lời nào, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng về phía ta.

 

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

 

Ta rùng mình, chợt hiểu ra, vừa rồi ta dùng khinh công suốt dọc đường, lại còn cải nam trang, Thái tử… có lẽ đã nhận ra rồi!

 

Có người hỏi: "Tình hình thế nào?"

 

Ta nhanh chóng kể lại ngắn gọn một lượt.

 

Thái tử phất tay: "Thập Thất, lập tức dẫn người đến trang viện!"

 

"Tuân mệnh!"

 

Thập Thất mang người rời đi.

 

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Thái tử, ta cắn răng, quỳ thẳng xuống trước mặt:

 

"Điện hạ, khẩn cầu ban cho thần nữ Hồi Hồn Đan, muội muội của thần nữ bị trọng thương, cần thuốc cứu mạng!"

 

Thái tử chậm rãi nói: "Muốn Hồi Hồn Đan, Cô có thể lấy, nhưng phải chấp thuận một điều kiện."

 

Ta lo lắng chà chà tay: "Điều kiện gì?"

 

Thái tử nói: "Nói thật với Cô, ngươi có phải là Tô Đại Cường không?"

 

Ta nghiến răng: "Chỉ cần điện hạ ban thuốc, thần nữ sẽ nói rõ mọi chuyện."

 

Thái tử lạnh lùng cười nhạt: "Được, hy vọng ngươi đừng lừa gạt Cô."

 

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một bình sứ, đưa cho một thị vệ: "Mang đến trang viện."

 

Sau đó quay lại nhìn ta: "Bây giờ có thể nói rồi chứ?"

 

Ta run rẩy, lắp bắp: "Điện hạ, thần nữ… thần nữ chính là Tô Đại Cường…"

 

Một lúc lâu.

 

Gió nhẹ lướt qua, se lạnh buốt xương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thái tử khẽ bật cười.

 

Ta nhắm chặt mắt lại.

 

Thái tử cất giọng: "Từ hôm nay, ngươi phải ở bên cạnh Cô, không được rời nửa bước!"

 

Ta mở to mắt: "Hả?"

 

Thái tử đứng dậy bước đi, ta vội vàng chạy theo.

 

Thập Thất dẫn người đến trang viện, Thái tử thì đưa người lùng bắt thích khách trong núi.

 

Hắn bắt ta theo sát bên người, ta cũng đành ngoan ngoãn đi theo.

 

Dù đã tìm kiếm hồi lâu, vẫn không bắt được tên thích khách nào còn sống.

 

Những kẻ bắt được đều lập tức nuốt độc tự vẫn.

 

Trời đã tối đen như mực.

 

Thái tử dẫn ta trở lại trang viện.

 

Bình Thành quận chúa cùng Trần Nguyệt Hoa trông thấy ta, vừa mừng vừa kinh ngạc:

 

"Thanh Tuyết, ngươi không sao chứ?"

 

Ta lắc đầu: "Không sao, Thanh Anh thế nào rồi?"

 

Quận chúa đáp:

 

"Thanh Anh uống Hồi Hồn Đan đã tỉnh lại rồi, Nhị hoàng tử đã đưa nàng về kinh, mời thái y chẩn trị. Hẳn là không sao đâu."

 

Ta nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt..."

 

Thái tử hỏi quận chúa mấy câu, xác nhận không còn nguy hiểm gì, liền dẫn ta vào nội viện.

 

Ta rụt cổ lại, lẽo đẽo theo sau hắn vào phòng.

 

Vừa vào phòng, Thái tử đã trừng mắt quát:

 

"Cho phép ngươi vào rồi sao?" Thái tử quát lớn, "Cút ra ngoài!"

 

"Vâng ạ!"

 

Ta vội vàng lùi ra ngoài, muốn rời đi nhưng lại sợ hắn gây chuyện, đành ngồi xổm ngoài cửa vẽ vòng tròn.

 

Trong phòng vang lên tiếng nói chuyện.

 

Thật kỳ lạ, vừa nãy ta không hề biết trong phòng có người khác.

 

Mà thôi, chuyện quan trọng hơn bây giờ là, ta phải bảo toàn tính mạng thế nào đây?

 

Hắn có vẻ đang rất tức giận...

 

Ta vắt óc suy nghĩ, nghĩ ra một kế.

 

Thôi thì hôm nay, phải cược một phen.

 

Chẳng bao lâu, từ trong phòng vang lên giọng nói lạnh như băng của Thái tử:

 

"Cút vào đây!"

 

"Vâng ạ!"

 

Ta vội vàng lồm cồm bò vào.

 

Trong phòng rộng rãi, Thái tử đứng giữa gian, lặng lẽ nhìn ta, không nói một lời.

 

Liều thôi!

 

Ta "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt hắn, ôm lấy chân hắn gào khóc:

 

"Điện hạ, thần nữ thật sự bị ép buộc mà! Ngày ấy thần nữ cải nam trang lẻn vào Vương phủ để trộm đồ, không ngờ bị Ngũ hoàng tử gọi đến hầu rượu, thần nữ tuyệt đối không có ý muốn làm hại điện hạ!

 

"Thần nữ xưa nay một lòng ngưỡng mộ điện hạ, vừa thấy ngài trúng độc, kinh hoảng vô cùng, liền thề sẽ dốc sức bảo vệ ngài!

 

"Nhưng thần nữ đơn thân thế cô, lực bất tòng tâm, không thể dẫn điện hạ đào tẩu, đành bất đắc dĩ tuân lệnh người ta mà khiến ngài bị thương!"

 

Thái tử cười lạnh, vẫn chẳng nói lấy một câu.

 

Ta lau nước mắt nói:

 

"Thần nữ biết có nói gì cũng vô ích, điện hạ đã bị thương, dẫu có tạ lỗi cũng không thể bù đắp được."

 

Cuối cùng Thái tử cũng lên tiếng: "Ngươi biết thế thì tốt."

 

"Điện hạ!"

 

Ta đổi tư thế quỳ, bò sát đến trước mặt Thái tử, ngẩng m.ô.n.g lên:

 

"Điện hạ, thần nữ nghĩ kỹ rồi, nếu điện hạ còn tức giận với thần nữ, vậy... vậy thì cứ đ.â.m vào m.ô.n.g thần nữ đi, thần nữ tuyệt đối không oán trách!"

 

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng xôn xao rất nhỏ.