"Thái tử điện hạ, tất cả những gì tiểu nhân làm đều là vì bảo toàn thanh danh cho ngài."
Thái tử nghiến răng ken két: "Cô nhất định sẽ trọng thưởng ngươi."
Ta rụt cổ, thầm nghĩ sau này nếu rời khỏi vương phủ, ngàn vạn lần không thể để hắn gặp lại mình.
Không bao lâu sau, Lục An lại đến giám sát.
Ta đành nhận mệnh, đứng dậy, giơ kiếm nói: "Điện hạ, đắc tội rồi…"
Thái tử thảm thiết gào lên.
Cứ thế, ta và Thái tử vật lộn suốt ba ngày ba đêm.
Đến ngày thứ tư, Thái tử đã hấp hối, m.á.u me đầy giường.
Sáng sớm ngày thứ tư, Lục An ném cho ta một tờ ngân phiếu, ra lệnh:
"Tô Đại Cường, cõng hắn ra ngoài thành, vứt xuống là được. Mau quay về."
Ta gật đầu rối rít: "Tuân lệnh, tiểu nhân tuân lệnh!"
Rồi ta cõng Thái tử, chạy một mạch ra khỏi vương phủ.
Tới ngoài thành, ta vứt hắn xuống đất, quay đầu bỏ chạy.
Sau lưng vang lên tiếng hét: "Tô Đại Cường, đứng lại!"
Ta co giò chạy càng nhanh hơn.
Tuy ta không thật sự làm gì hắn, nhưng dường như cũng coi như đã làm rồi.
Với đám quý nhân tính khí như lưỡi d.a.o kia, chắc chắn sẽ g.i.ế.c người diệt khẩu.
Không chạy bây giờ thì còn đợi đến bao giờ?
Trước mắt lại hiện lên thiên thư:
【Tình tiết này hoàn toàn đảo lộn rồi nhỉ.】
【Hình như có thay đổi, nhưng cũng không khác là bao.】
【Tuy không đi theo nguyên tác, nhưng những chuyện tên nam phụ pháo hôi này làm hình như còn bệnh hoạn hơn bản gốc nữa. Thái tử bị hắc hóa cũng không oan.】
【Hắn ra tay tàn nhẫn như vậy, ta mà bị đối xử như vậy, ta cũng hận hắn đến tận xương tủy!】
Ta sợ đến thất sắc. Cái gì cơ?
Ta đã liều mạng giữ gìn danh tiết cho hắn rồi, chẳng lẽ cuối cùng vẫn phải c.h.ế.t không chỗ chôn thây?
Không, không, không! Ta không muốn c.h.ế.t đâu!
6
Ta một đường gió cuốn mây bay trở về Tô phủ, chui qua lỗ chó trở lại Thanh Lương viện.
Nha hoàn Lan Nhi thấy ta thì sốt ruột nói:
"Tiểu thư, người rốt cuộc cũng về rồi. Hôm qua phu nhân đến tìm, nô tỳ nói người bị bệnh, còn dùng gối giả làm người lừa phu nhân cho qua chuyện."
"Nhị tiểu thư nghe nói người bị bệnh, muốn mời đại phu tới bắt mạch, chắc sắp đến nơi rồi..."
Ta mệt mỏi phất tay: "Mau thay y phục."
Ta đã ba ngày ba đêm không về, vậy mà chỉ có mụ kế mẫu độc ác kia ghé qua một lần.
Khó trách chưa bị bại lộ.
Hồng Trần Vô Định
Dưới sự giúp đỡ của Lan Nhi, ta vội vã thay lại y phục nữ tử, còn rửa sơ mặt cho tỉnh táo.
Thiên thư trên không trung như hoảng hốt:
【Gì cơ? Nam phụ pháo hôi này hóa ra là nữ nhân à?! Khó trách nàng phải dùng kiếm đ.â.m Thái tử, không có công cụ gây án, đành dùng kiếm vậy.】
【Khoan đã, Tô phủ… Thanh Lương viện… chẳng phải đây là chỗ ở của nữ phụ độc ác Tô Thanh Tuyết sao?!】
Ta khựng lại, ngẩng đầu nhìn kỹ thiên thư giữa không trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
【Ôi trời, nữ phụ độc ác này một lòng trèo cao, muốn gả làm Thái tử phi. Vì muốn giành lấy vị trí đó mà tranh đấu với nữ chính đủ điều, cuối cùng thật sự cưới được Thái tử.】
【Nào ngờ Thái tử bị Ngũ hoàng tử hành hạ đến biến chất, sau đó chỉ có nữ chính khiến hắn “lên” được. Nàng ta gả vào làm quả phụ sống, còn phải chịu tra tấn cả đời.】
【Để giữ vinh hoa phú quý, Tô Thanh Tuyết chuốc thuốc mê Thái tử, giả vờ động phòng, thật ra lại tìm nam nhân bên ngoài để mượn giống. Chuyện bại lộ, nàng ta bị lăng trì xử tử, xương cốt cũng bị nghiền nát.】
Ta nghiến răng, ném khăn tay xuống đất: "Thật nực cười!"
Dù thế nào ta cũng phải bị lăng trì xử tử, xương cốt cũng chẳng còn?
Có nhầm không đấy?!
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói dịu dàng: "Tỷ tỷ, muội mang đại phu đến thăm tỷ đây."
Ta vội chỉnh lại tóc tai, đứng dậy bước ra ngoài: "Muội muội có lòng quá rồi…"
Tô Thanh Anh vận bạch y, dung mạo xinh đẹp, làn da mịn màng như ngọc.
Nàng ta không chỉ có nhan sắc khuynh thành, mà còn tài học xuất chúng, cả nhà đều cưng chiều nàng như bảo vật.
Tô Thanh Anh đánh giá ta một lát, dịu dàng hỏi: "Tỷ tỷ, sắc mặt tỷ thật không tốt. Hay là để đại phu xem thử?"
"Được thôi, đa tạ muội muội."
Ta giả vờ ho hai tiếng, ngồi xuống ghế đá trong viện, đưa tay cho đại phu bắt mạch.
Thiên thư lại xì xào:
【Woa, nữ chính thật sự rất đẹp, như tiên nữ giáng trần.】
【Đúng vậy, lại còn lương thiện nữa. Không phải kiểu giả nhân giả nghĩa đâu, mà là tốt bụng thật sự.】
【Mong Tô Thanh Anh gặp dữ hóa lành, còn nữ phụ ác độc thì biến, biến, biến đi!】
Ta rốt cuộc cũng hiểu.
Nữ chính chính là Tô Thanh Anh.
Còn nữ phụ ác độc bị nói tới chính là ta.
Về sau ta sẽ tranh đoạt Thái tử với Tô Thanh Anh, rồi bị lăng trì xử tử, xương cốt bị nghiền nát.
A a a!
Ta thật sự phải c.h.ế.t sao?
Còn nữa, ai thèm gả cho Thái tử chứ?!
Ta đ.â.m hắn thành như vậy rồi, lại còn muốn cưới hắn? Chán sống rồi chắc?
Sau khi bắt mạch xong, đại phu nói:
"Đại tiểu thư chỉ hơi nhiễm phong hàn, lão phu kê một đơn thuốc là được."
Chờ đại phu kê thuốc xong, Tô Thanh Anh đưa phương thuốc cho nha hoàn bên cạnh:
"Đào Hồng, mau đi bốc thuốc."
"Dạ!"
Nha hoàn của nàng ta rời đi.
Tô Thanh Anh dặn dò mấy câu rồi dẫn đại phu rời khỏi.
Nàng ta vừa đi, ta lập tức sai Lan Nhi bưng nước nóng đến, vào phòng tắm rửa.
Bị nhốt ở phủ Thụy vương ba ngày ba đêm, người ta sắp bốc mùi đến nơi rồi.
Thái tử cũng bốc mùi.
Hắn còn nặng mùi hơn ta, dù sao cũng bị thương đầy mình.
Ngũ hoàng tử đúng là thứ thiếu đạo đức, chẳng thèm đưa nước cho hai ta dùng.
Ta đành dùng trà và rượu để lau sạch "hoa cúc" cho hắn.
Haiz… ta là một nữ tử trong trắng, hy sinh đến mức ấy, vậy mà Thái tử vẫn không chịu cảm kích, chỉ một mực phản kháng, còn gào lên sống không bằng chết, làm quỷ cũng không tha cho ta.