Phi! Nếu không phải vì chỗ ấy bị ta đâm, ta cũng chẳng rảnh mà lau cho ngươi đâu!
Ta khổ sở lắm rồi còn gì.
Cũng chẳng biết giờ này Thái tử thế nào rồi nhỉ?
Khoan khoan khoan! Không được nghĩ tới hắn nữa!
7
Tắm rửa xong, ta thay y phục.
Lan Nhi ôm gói thuốc bước vào phòng:
"Tiểu thư, Nhị tiểu thư sai người đưa thuốc tới, người định xử lý thế nào?"
Ta đáp: "Ném đi."
Từ khi ta trở về phủ, kế mẫu liên tục bày mưu tính kế.
Đồ bọn họ đưa tới, ta không dám động vào.
Lan Nhi gật đầu: "Vâng, tiểu thư."
Nàng xách gói thuốc định rời đi.
Đúng lúc này, thiên thư hiện lên giữa không trung:
【Nữ phụ ác độc chẳng biết lòng người tốt, Thanh Anh của chúng ta đối xử với nàng ta tốt như vậy, nàng ta lần nào cũng vứt đồ đi.】
【Lần trước Thanh Anh đích thân làm bánh hoa mai, tốn bao nhiêu công sức, chọn mấy miếng đẹp nhất mang qua, kết quả Tô Thanh Tuyết lại mang cho chó ăn.】
【Lần này tiền thuốc cũng do Thanh Anh bỏ ra, gần đây muội ấy còn túng thiếu, không than vãn nửa lời, thế mà Tô Thanh Tuyết lại định vứt luôn, tức c.h.ế.t ta rồi!】
Ta sững người.
Từ lúc về phủ đến nay, Tô Thanh Anh luôn tỏ ra rất ôn hòa, dường như thật lòng xem ta là tỷ tỷ.
Nhưng nàng là con gái của kế mẫu, ta chưa từng tin nàng thật lòng đối đãi ta, cho nên luôn luôn phòng bị, cũng chẳng ngại đối đầu.
Chẳng lẽ nàng không phải giả vờ, mà thực sự tốt với ta?
Lan Nhi vừa định ra khỏi cửa, ta liền cất tiếng ngăn lại: "Khoan đã, để lại đi."
Lan Nhi quay lại, hơi do dự: "Tiểu thư, nếu trong thuốc có gì đó bất thường thì sao…?"
Ta lắc đầu: "Không cần thiết. Nàng ta đã đường đường chính chính mời đại phu, lại sai người thân tín đi bốc thuốc. Nếu ta thực sự trúng độc, nàng ta cũng khó thoát tội."
Mắt Lan Nhi sáng lên, ghé sát lại, hạ giọng mưu tính:
"Tiểu thư, hay là chúng ta lấy gậy ông đập lưng ông?"
Ta ngạc nhiên: "Gậy ông đập lưng ông gì cơ?"
Lan Nhi ghé sát tai ta, nở nụ cười nham hiểm:
Hồng Trần Vô Định
"Chúng ta cố ý bỏ chút thứ gì đó vào gói thuốc, sau đó tiểu thư uống xong giả vờ đau bụng, tố cáo lên lão phu nhân, đến lúc đó Tô Thanh Anh nhất định sẽ bị phạt nặng…"
Ta: "…"
Ngày thường không để ý, giờ nhìn lại, đúng là Lan Nhi mang khí chất của một nữ phụ độc ác, cả mặt đều toát ra hơi thở pháo hôi.
Ta đây chẳng lẽ cũng thế?
Thiên thư không chừa ta chút mặt mũi nào:
【Nữ phụ ác độc lại chuẩn bị vu oan giá họa nữ chính!】
【May mà nam chính xuất hiện kịp lúc, vạch trần âm mưu của Tô Thanh Tuyết, nếu không thì bị hại mất rồi.】
【Nữ phụ vẫn chỉ là nữ phụ, ghê tởm thật sự!】
Ta bị chửi đến mức không ngẩng đầu lên nổi.
Vội vàng nói với Lan Nhi: "Thôi khỏi, sau này cũng không cần nhắm vào nàng ta nữa."
Lan Nhi tròn mắt kinh ngạc, rõ ràng không hiểu vì sao ta lại đột ngột thay đổi thái độ.
Ta nói: "Chưa tìm được ngọc bội, không thể hành động liều lĩnh."
Lan Nhi hỏi: "Tiểu thư, vẫn chưa tìm thấy ngọc bội sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nặng nề gật đầu.
Lần ta đột nhập phủ Thụy vương là để trộm ngọc bội.
Đó là di vật của mẫu thân ta.
Khi ta còn nhỏ, mẫu thân từng dặn ngọc bội ấy là tín vật.
Bà từng đưa một thứ rất quan trọng cho một người nào đó, dặn rằng nếu bà gặp chuyện không may, bảo ta mang ngọc bội đến nơi kia tìm người.
Sau đó, mẫu thân qua đời đầy uẩn khúc.
Phụ thân sai người thu dọn di vật, mang ngọc bội đi.
Ta có khóc lóc thế nào cũng không lấy lại được.
Cái c.h.ế.t của mẫu thân đầy nghi vấn, mà ngọc bội ấy chính là manh mối quan trọng.
Về sau, kế mẫu vào cửa, còn âm mưu khiến ta bị bọn buôn người bắt đi.
Ta trốn thoát, lưu lạc mười ba năm mới trở về.
Dạo trước, ta kiểm tra lại đồ đạc của mẫu thân thì phát hiện ngọc bội không còn.
Về sau mới biết kế mẫu đã lần lượt bán đi sính lễ, hồi môn của mẫu thân, trong đó có cả ngọc bội.
Ta giận đến muốn hộc máu.
May sao ông trời thương xót.
Mấy ngày trước, trong một lần dạo phố, ta vô tình nhìn thấy ma ma quản gia của phủ Thụy vương đeo miếng ngọc bội ấy bên hông.
Ta liền sai người dò hỏi có thể mua lại hay không.
Kết quả bà ta há miệng đòi: "Một trăm lượng, không bớt đồng nào!"
Từ sau khi ta về phủ, mọi chi tiêu đều do kế mẫu quản lý, ta không có một đồng dính túi, lấy đâu ra tiền mà mua?
Vì vậy, ta mới gan to bằng trời, nữ cải nam trang lẻn vào vương phủ trộm đồ.
Khi ấy mọi chuyện suôn sẻ, ta còn tưởng là ông trời phù hộ.
Ai ngờ ông trời lại giáng xuống tai họa.
Ta bị Ngũ hoàng tử chỉ định hầu rượu, kết quả ở lại phủ Thụy vương ba ngày ba đêm với Thái tử…
May mà trốn ra được.
Khoan đã, sáng nay lúc ta cõng Thái tử chạy trốn, Lục An từng dúi cho ta một tờ ngân phiếu!
Ta lập tức nói: "Lan Nhi, lấy bộ y phục ta thay ra lúc nãy đem lại đây."
"Vâng, tiểu thư."
Lan Nhi mang đến bộ y phục thị vệ bẩn thỉu, ta lục lọi túi áo, quả nhiên tìm thấy tờ ngân phiếu.
Con số ghi trên đó khiến ta trợn tròn mắt.
Một trăm lượng!
Vừa đủ để ta chuộc lại ngọc bội.
Không uổng công ta vì "cái kia" mà lao lực suốt ba ngày ba đêm, tất cả đều là thứ ta xứng đáng nhận được!
8
Sợ đêm dài lắm mộng, ta kéo Lan Nhi vội vã rời khỏi Thanh Lương viện.
Trước tiên, ta theo đúng quy củ, tới xin phép kế mẫu.
Kế mẫu giả vờ dịu dàng hỏi han vài câu, rồi lạnh mặt đuổi ta đi.
Vừa bước ra khỏi phủ, ta ngẩng đầu thì thấy một chiếc xe ngựa giản dị nhưng xa hoa dừng bên ngoài, một nam tử tuấn tú đang bước xuống xe.
Ta hỏi Lan Nhi: "Ai vậy?"
Lan Nhi đáp: "Tiểu thư, đó là Nhị hoàng tử."
Nhị hoàng tử?
Chẳng phải là kẻ luôn đối đầu với Thái tử hay sao?