Thân Tuyết

Chương 6



Ngũ hoàng tử vì muốn đầu quân cho hắn mà sai ta đi đ.â.m vào “chỗ ấy” của Thái tử đấy thôi!

 

Hắn đến hầu phủ làm gì?

 

Ta chưa kịp nghĩ kỹ, đã vội kéo Lan Nhi nhanh chóng rời đi.

 

Thiên thư lúc này hiện ra, vẻ nghi hoặc:

 

【Nam chính theo cốt truyện đến hầu phủ rồi… nhưng phát hiện không có nữ phụ ác độc nào đổ thêm dầu vào lửa, vậy tiếp theo phải làm sao?】

 

【Cốt truyện đã lệch rồi, Tô Thanh Tuyết không hãm hại nữ chính.】

 

【Nếu nữ phụ không ra tay, nam chính sao có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, rồi nảy sinh tình cảm với nữ chính được?】

 

Bước chân ta khựng lại.

 

Nam chính?

 

Thời gian qua ta đã dần quen với cách thiên thư nói chuyện.

 

Lẽ nào Nhị hoàng tử chính là nam chính?

 

Thôi kệ. Liên quan gì đến ta đâu.

 

Ta vội kéo Lan Nhi đến phủ Thụy vương.

 

"Lan Nhi, đến cửa hỏi thử xem."

 

Ta thì không dám trực tiếp lộ diện, đành đeo khăn che mặt, núp trong con hẻm gần đó để quan sát.

 

Lục An dẫn theo vài người từ phủ đi ra, giơ cao một tờ họa chân dung, lớn tiếng hô:

 

"Kẻ này tên gọi Tô Đại Cường, là thị vệ Vương phủ, trộm bạc bỏ trốn. Ngũ hoàng tử có lệnh, ai cung cấp được manh mối, thưởng một trăm lượng bạc!"

 

Ta: "…"

 

Ta rụt cổ lại, do dự không biết có nên rút lui luôn hay không.

 

Đúng lúc ấy, lại một nhóm người khác giơ cao tranh vẽ bước ngang qua ta:

 

"Thái tử điện hạ có chỉ, ai báo được tung tích Tô Đại Cường, thưởng một trăm lượng bạc!"

 

Ta: "…"

 

Ta hoảng hốt lùi vào góc tường.

 

Kẻ dẫn đầu là một thị vệ mặt tròn như bánh bao, vừa trông thấy ta liền mang bức họa đến trước mặt:

 

"Cô nương có từng thấy Tô Đại Cường không?"

 

Ta dán sát vào tường, liều mạng lắc đầu:

 

"Chưa thấy… à… tên Tô Đại Cường kia cũng trộm bạc của Thái tử sao?"

 

Thị vệ mặt tròn hừ lạnh: "Hắn mạo phạm điện hạ, tội không thể tha!"

 

Ta thầm nghĩ, chắc Thái tử không dám nói thật đâu.

 

"Thế hắn mạo phạm điện hạ kiểu gì?"

 

Thị vệ tròn trợn mắt: "Ngươi hỏi làm gì?"

 

Ta đáp: "Bắt người thì cũng phải có lý do, 'mạo phạm điện hạ' nghe mơ hồ quá, dân chúng khó tâm phục khẩu phục lắm."

 

Thị vệ lại hừ lạnh: "Hắn dám ăn nói vô lễ với điện hạ!"

 

… Chỉ vậy thôi sao?

 

Thấy ta im lặng, hắn chau mày: "Chẳng lẽ ngươi thấy hắn không có tội?"

 

Ta chỉ ngập ngừng trong chớp mắt, liền tỏ ra căm phẫn:

 

"Quá đáng thật! Cái tên Tô Đại Cường kia dám cả gan bất kính với Thái tử điện hạ tôn quý, đúng là c.h.ế.t vạn lần không hết tội!"

 

Ta đem hết vốn từ vựng mắng nhiếc tích góp mười mấy năm ra dùng, phun chửi một trận long trời lở đất.

 

Đám người xung quanh trợn tròn mắt.

 

Thị vệ mặt tròn hơi bất ngờ: "Cô nương hình như rất kính trọng Thái tử?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta lập tức vuốt đuôi:

 

"Tất nhiên rồi. Thái tử điện hạ long tư phượng tướng, oai phong lẫm liệt, là hình mẫu trong lòng của vạn ngàn nữ tử. Tiểu nữ cũng ngưỡng mộ phong thái phi phàm của điện hạ đã lâu."

 

Thị vệ hài lòng cười nhẹ:

 

"Cô nương có mắt nhìn đấy. Nếu có tin gì về Tô Đại Cường, phiền cô nương lập tức báo quan."

 

Ta vỗ n.g.ự.c cam đoan:

 

"Xin cứ yên tâm! Loại ác nhân như hắn, dân lành như ta tuyệt không để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!"

 

Thị vệ vừa lòng rời đi.

 

Hắn vừa đi, ta liền lao ra gọi khẽ: "Lan Nhi!"

 

Lan Nhi chạy tới, vẻ mặt mờ mịt: "Tiểu thư có gì dặn dò?"

 

Ta hạ giọng nói: "Ta đi trốn trước, ngươi ở lại mua ngọc bội."

 

Nói xong, ta kéo khăn che mặt, vọt đi như gió, vừa chạy vừa rủa:

 

"Ngũ hoàng tử! Ngươi hài lòng với việc ta làm lắm mà? Vậy tại sao còn muốn g.i.ế.c ta?"

 

"Thái tử nữa! Ngươi đúng là đồ lòng lang dạ thú! Rõ ràng ta đã cứu cái trinh tiết rách nát của ngươi, thế mà ngươi cũng đuổi g.i.ế.c ta!"

 

Ta chạy như ma đuổi, trở về tiểu viện, tự mình khóa trái cửa, nhốt mình bên trong.

 

Cứ như vậy, ta bị cả Thái tử lẫn Ngũ hoàng tử truy lùng khắp nơi.

 

9

 

Hai vị hoàng tử cùng lúc phát lệnh truy sát một người, khiến cả kinh thành chấn động, ai ai cũng bàn tán xem rốt cuộc Tô Đại Cường là thần thánh phương nào.

 

Có người nói, Tô Đại Cường là đại đạo tặc khét tiếng trên giang hồ.

 

Có người nói, hắn là cao thủ ẩn thế.

 

Truyền đến đoạn sau, suýt nữa hắn được thần hóa thành tiên rồi.

 

Thế nhưng cái kẻ được đồn đại là thần thông quảng đại ấy, lại đang ngoan ngoãn rúc trong tiểu viện, cửa lớn không bước, cửa nhỏ không ra, đến một tiếng rắm cũng chẳng dám thả.

 

Tối hôm đó, Lan Nhi ủ rũ quay về.

 

Ta sốt ruột hỏi: "Sao rồi? Mua được chưa?"

 

Lan Nhi lắc đầu:

 

"Tiểu thư, ma ma kia nói đã dâng ngọc bội cho Thụy vương, đổi lấy một chức quan tốt hơn cho con trai bà ta."

 

"Cái gì?"

 

Mắt ta tối sầm.

 

Thụy vương chính là Ngũ hoàng tử. Trước đây vì làm việc bất lực mà bị Hoàng đế thu hồi tước vị.

 

Kẻ này đầu óc có vấn đề, thường xuyên làm mấy chuyện quái đản, chẳng ai thèm coi trọng.

 

Không ngờ chỉ một chiêu thôi đã khiến Thái tử mất cả danh dự.

Hồng Trần Vô Định

 

Giờ ngọc bội rơi vào tay hắn, ta sao còn có thể đi thương lượng mua lại?

 

Với tính hắn, chắc gì đã thèm một trăm lượng bạc?

 

Ta cắn góc chăn, khóc không ra nước mắt.

 

Sóng gió Tô Đại Cường vẫn chưa lắng xuống.

 

Chưa đến hai ngày sau, tin chấn động lại lan truyền, Tô Đại Cường cưỡng bức Thái tử!

 

Tin đồn vô cùng cụ thể, thời gian, địa điểm đều rõ ràng rành mạch. Lại thêm Thái tử treo thưởng trọng hậu, thiên hạ nửa tin nửa ngờ.

 

Chưa kịp lan rộng, lại có tin khác chen vào, người bị Tô Đại Cường cưỡng bức thật ra là Ngũ hoàng tử.

 

Dù sao Tô Đại Cường vốn là thị vệ phủ Thụy vương, mọi việc cũng xảy ra tại đó. 

 

Sau đó Ngũ hoàng tử cũng phát lệnh truy nã với số tiền ngang ngửa Thái tử.

 

Suy luận hợp lý, nếu Tô Đại Cường thật sự to gan lớn mật, dám làm nhục hoàng tử, vậy thì khả năng cưỡng bức Ngũ hoàng tử càng lớn hơn.