Thế là dư luận bắt đầu tin Ngũ hoàng tử mới là người bị cưỡng bức.
Ngũ hoàng tử tức giận đến run người, nhưng lại không có cách nào chứng minh.
Dù có tìm nhân chứng để thanh minh rằng "ta không bị làm nhục", thiên hạ cũng chỉ cười nói "Đúng đúng, ngài không bị đâu.”
Rồi lại lén lút bàn tán tiếp.
Chuyện hạ thể, đúng là khó mà tự chứng minh, Ngũ hoàng tử vốn dĩ định vu hãm Thái tử, cuối cùng lại tự rước họa vào thân.
Cuối cùng, Thái tử và Ngũ hoàng tử đành liên thủ, cùng nhau phát lệnh bắt người, phong tỏa lời đồn, thống nhất lời khai rằng Tô Đại Cường bất kính với Thái tử, lại trộm bạc bỏ trốn.
Lúc đó, sóng gió mới tạm yên.
Thời gian ấy, ta vẫn ngoan ngoãn ru rú trong tiểu viện, không dám ló mặt ra ngoài.
Nhưng người thì không thể mãi mãi không ra khỏi cửa.
Chưa đầy hai hôm sau, Trường An công chúa mở yến thưởng hoa, mời tất cả các tiểu thư khuê các trong thành đến dự.
Hồng Trần Vô Định
Ai ai cũng biết, yến thưởng hoa thật ra là yến tiệc để chọn rể. Đám thiên kim tiểu thư đều sốt sắng chen chân tham gia.
Ta sợ chạm mặt người quen, liền giả bệnh từ chối.
Tô Thanh Anh quá mức lương thiện, đích thân dẫn đại phu đến bắt mạch cho ta.
Vị đại phu kia y thuật cao minh, vừa nhìn đã biết ta căn bản không có bệnh.
Tô Thanh Anh dịu dàng khuyên nhủ:
"Tỷ tỷ, cơ hội hiếm có. Tỷ đã mười bảy rồi, phải tranh thủ tìm được ý trung nhân thôi."
Ta: "…"
Lần đầu trong đời, ta mong kế mẫu lại bày trò hãm hại ta, để ta khỏi phải đi yến thưởng hoa.
Kế mẫu đúng là có ý đó.
Ai ngờ Tô Thanh Anh là người tốt.
Nàng thuyết phục kế mẫu:
"Mẫu thân, nếu tỷ tỷ không thể gả đi, chuyện hôn nhân của nữ nhi cũng sẽ bị trì hoãn. Trong thiên hạ, nào có chuyện muội muội cưới trước tỷ tỷ. Chi bằng cho tỷ tỷ cùng đến yến hội để mở mang tầm mắt đi ạ."
Thế là kế mẫu gật đầu đồng ý mang ta theo.
Ta: "…"
Thiên thư lại hiện lên:
【Thanh Anh thật sự rất lương thiện, muội ấy lo nghĩ thật lòng vì tỷ tỷ.】
【Nữ phụ độc ác đã mười bảy, đã là cô nương lớn tuổi rồi. Kế mẫu cố tình trì hoãn, phụ thân lại muốn lợi dụng nàng để liên hôn, chỉ có mỗi Thanh Anh là sốt ruột thay nàng.】
【Ở thời cổ đại, chuyện hôn sự của nữ tử là đại sự. Thanh Anh hết lòng tạo cơ hội cho nàng, thật sự là hết mực chân thành.】
Xem xong thiên thư, trong lòng ta rối như tơ vò.
Cho dù ta biết Tô Thanh Anh là người tốt, nhưng ta vẫn không ưa nổi nàng.
Mang tâm tình rối ren, ta khoác lên người bộ váy áo phức tạp, cùng Tô Thanh Anh lên xe ngựa.
Tô Thanh Anh đưa một hộp điểm tâm đến trước mặt ta, nhẹ giọng dặn:
"Tỷ tỷ, lát nữa trong yến hội quy củ rất nhiều, chưa chắc có thời gian ăn. Tỷ ăn chút gì lót bụng trước đi…"
Rồi lại từng điều từng điều dặn ta quy tắc trong yến hội, vô cùng tỉ mỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiên thư lại xuất hiện:
【Hu hu hu, nữ chính thật sự vừa đẹp vừa tốt, bị Tô Thanh Tuyết hãm hại vậy mà còn nghĩ cho nàng ta.】
【Đáng tiếc thay, Tô Thanh Tuyết căn bản chẳng bao giờ cảm kích. Thanh Anh càng tốt với nàng, nàng lại càng hận.】
【Tô Thanh Tuyết đúng là đồ tiện nhân, sao lại hãm hại muội ấy?!】
…Không phải, ta đâu có hại nàng đâu!
Từ lúc ta về hầu phủ đến giờ, toàn nhắm vào kế mẫu.
Tô Thanh Anh đối xử tốt với ta, ta chỉ là mặt lạnh, không thèm nhận lấy.
Cùng lắm là vứt đồ nàng đưa chứ ta có bao giờ chủ động làm gì nàng đâu!
Cớ sao trong mắt thiên thư, ta lại thành một nữ phụ độc ác, tội ác tày trời, đáng c.h.ế.t không có chỗ chôn thây?
Chỉ vì không nhận lấy lòng tốt của nữ chính, cũng phải chịu đựng sự căm ghét sâu sắc như vậy sao?
Ta cảm thấy có chút tổn thương rồi.
10
Vừa đến phủ công chúa, kế mẫu liền kéo tay Tô Thanh Anh rời đi, miệng nở nụ cười hòa nhã, trao cho ta một đóa thược dược:
"Thanh Tuyết à, con cứ đi về phía tây, đến đình nghỉ mát kia đi."
Chờ các nàng vừa đi khuất, ta liền lập tức ném đóa thược dược đi, xoay người rảo bước theo hướng ngược lại.
Kế mẫu đột nhiên đưa cho ta hoa, lại còn dặn ta đến đình nghỉ mát kia, tám phần là có quỷ kế.
Chưa đi được bao xa, vài vị tiểu thư quý tộc liền chắn đường ta.
"Vì sao ngươi lại ném hoa nguyệt sinh đi?"
Một trong số đó sầm mặt hỏi.
Trên búi tóc nàng cài một đóa nguyệt sinh đỏ rực, xiêm y cũng thêu hoa nguyệt sinh.
Xong đời, trúng kế rồi!
Kế mẫu biết ta chẳng đời nào nhận lấy đồ của bà ta, cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, nên cố ý nói ngược lại.
Thật là đáng giận!
Thiên thư lại hiện lên:
【Nữ chính tỏa sáng rực rỡ trong yến hội, cuối cùng cũng khiến nam chính động lòng, tạ ơn trời đất.】
【Lần trước nữ phụ không giở trò, nam chính không kịp ra tay cứu mỹ nhân, ta còn tưởng cả hai không yêu nhau được nữa, may là lần này vẫn có cơ hội chạm mặt.】
【Còn bên Tô Thanh Tuyết thì sao nhỉ? A a, nàng bị nữ phụ ác độc khiêu khích rồi, ha ha ha.】
【Nữ phụ ác độc kia hình như là thiên kim nhà Thượng thư, tên là Trần Nguyệt Hoa, cực kỳ thích hoa nguyệt sinh, vì nàng sinh ra đúng hôm loài hoa ấy nở rộ.】
Ta lướt qua vài dòng, trong lòng bỗng nổi lên một kế.
Ta mở to mắt, làm ra vẻ ngây thơ vô tội, đáp lại nàng ta:
"Chính mẫu thân ta bảo ném đó, người nói hoa nguyệt sinh là loài hoa thấp kém nhất trong các loài hoa, không xứng xuất hiện trong yến hội phủ công chúa. Có gì sai sao?"
Nữ tử kia giận đến đỏ bừng mặt: "Ngươi nói cái gì? Hoa nguyệt sinh làm sao mà thấp kém được?"
Ta ra vẻ khó hiểu:
"Là mẫu thân ta nói vậy mà. Ta từ thôn quê mới về, cái gì cũng không biết, mẫu thân bảo gì ta tin nấy. Chẳng lẽ không đúng sao?"