Trần Nguyệt Hoa giận dữ hỏi: "Mẫu thân ngươi là ai?"
Ta đáp thật thà: "Mẫu thân là phu nhân phủ Dũng Nghĩa Hầu, kế mẫu của ta."
Trần Nguyệt Hoa tức giận đáp: "Thì ra là bà ta! Vậy ta cũng chẳng giấu làm gì!"
Nàng quay sang mấy vị tiểu thư bên cạnh:
"Phu nhân Dũng Nghĩa Hầu là thứ hạ tiện, nhân lúc chính thê vừa mất, còn đang trong tang kỳ mà đã quyến rũ Hầu gia. Chuyện ấy còn bị người ta bắt gặp đấy!"
Vài vị tiểu thư ánh mắt sáng rỡ, lập tức vây quanh, dáng vẻ tao nhã mà thì thầm bàn tán.
Ta liền chạy về bên đường, nhặt lại đóa hoa nguyệt sinh, đưa đến trước mặt Trần Nguyệt Hoa, hạ giọng nói lời xin lỗi:
"Thật có lỗi, ta không cố ý mạo phạm. Kỳ thực ta thấy hoa nguyệt sinh rất đẹp, chỉ là không dám trái lệnh mẫu thân, mong cô nương lượng thứ..."
Trần Nguyệt Hoa xua tay:
"Không biết thì không có tội. Rõ ràng là kế mẫu ngươi tâm tư hiểm độc. Ta nhắc ngươi một câu, bà ta đối với ngươi chưa chắc đã thật lòng đâu."
Ta cắn môi: "Cô nương, mẫu thân ta rất tốt với ta, mong cô nương về sau chớ nói những lời ấy nữa."
Dứt lời, ta xoay người bỏ chạy.
Sau lưng, Trần Nguyệt Hoa giậm chân: "Thật đúng là đồ ngốc!"
Trong lòng ta thầm cảm thán, vị thiên kim Thượng thư này thật sự là nữ phụ ác độc sao?
Ta rõ ràng chọc giận nàng, vậy mà chỉ cần xin lỗi là nàng đã bỏ qua.
Lại còn mới gặp một lần, mà còn tốt bụng nhắc nhở ta đề phòng kế mẫu.
Cùng lắm nàng chỉ là người có tính khí nóng nảy, ăn nói không giữ mồm giữ miệng mà thôi.
Nếu thực sự có thần tiên trên đời, không biết thế nào mới gọi là nữ phụ ác độc?
Ta kiếm cớ lẻn đến nơi vắng vẻ mà trốn, dự định lặng lẽ chịu đựng cho đến khi yến hội kết thúc.
Trong yến hội phủ công chúa, có quá nhiều nhân vật quyền quý, ta sợ chẳng may gặp phải ngũ hoàng tử hoặc thái tử, lỡ bị bọn họ nhận ra thì nguy.
Một lúc sau, ta nghe thấy tiếng người trò chuyện bên hòn giả sơn gần đó.
Ta ló đầu nhìn ra, hóa ra là kế mẫu và Tô Thanh Anh đang nói chuyện.
Nếu là trước đây, ta hẳn sẽ nấp lại nghe lén, nhưng hôm nay tâm tình tệ hại, chẳng buồn nghe, chỉ ngồi ngây người một chỗ.
Không biết đã ngồi bao lâu, lại có vài nam tử vừa nói vừa cười đi đến.
Ta vội vã tránh đi, tìm một chỗ khác để tiếp tục ẩn mình.
Lúc hoàn hồn đã đi tới bên hồ.
Vừa bước chân ra, một hàng chữ đen đột ngột hiện ra trước mắt:
【Tới rồi! Nữ phụ ác độc nghe lén mẹ con Tô Thanh Anh nói chuyện, biết hoàng hậu có ý gả nàng làm thái tử phi, liền lòng sinh ghen ghét, quyết tâm đoạt hôn.】
【Tô Thanh Tuyết đúng là tiện nhân! Vừa rồi ở trước mặt Trần Nguyệt Hoa cố tình ly gián, quả nhiên khiến Trần Nguyệt Hoa đi gây chuyện với Tô Thanh Anh, may mà bị nữ chính đáp trả.】
Ta kinh hãi, lập tức đứng khựng lại.
Cái gì? Ta nghe lén hai mẹ con Tô Thanh Anh nói chuyện?
Rõ ràng ta ngồi ngây người suốt, chẳng hề nghe ngóng gì cả!
Còn vụ hoa nguyệt sinh nữa, rõ ràng là kế mẫu giở trò trước, ta chỉ phản đòn mà thôi!
【Hoàng hậu sắp xếp để thái tử và Tô Thanh Anh gặp nhau bên hồ, Tô Thanh Tuyết nghe được, liền đi trước một bước đến quyến rũ thái tử!】
【Tô Thanh Tuyết ơi Tô Thanh Tuyết, ngươi tưởng gả cho thái tử sẽ được vinh hoa phú quý sao, ai dè lại là nhảy vào hố lửa!】
Ta sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.
Thái tử đang ở phía trước sao?!
Mồ hôi lạnh túa ra như mưa, ta chẳng kịp nghĩ ngợi, lập tức quay đầu bỏ chạy.
11
"Đứng lại, ngươi là ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một bóng người từ trên cây nhảy xuống, chắn trước mặt ta.
Ta nhìn kỹ, là người quen.
Chính là vị thị vệ mặt tròn từng treo thưởng khắp kinh thành để tìm bắt Tô Đại Cường.
Ta gượng cười một tiếng.
"Đi ngang qua thôi, chỉ là đi ngang qua…"
Bọn họ ánh mắt sắc bén.
"Vì sao đột ngột quay đầu bỏ chạy?"
Ta đáp: "… Ta bỗng nhớ ra một chuyện gấp, phải đi làm ngay, cáo từ!"
Thị vệ mặt tròn bỗng nhíu mày.
"Đợi đã, có phải ta đã từng gặp ngươi ở đâu rồi không?"
Ta hỏi ngược lại: "Vậy sao?"
"Thập Thất, có chuyện gì vậy?"
Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp quen thuộc, kèm theo tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Toàn thân ta cứng đờ.
Thị vệ cung kính đáp: "Điện hạ, nữ tử này hành tung khả nghi, e là thích khách."
Thanh âm lạnh lùng phía sau vang lên: "Quay người lại."
Ta: "…"
Có thể không quay được không?
Thị vệ quát lớn: "To gan! Không nghe thấy Thái tử điện hạ ra lệnh sao?"
Ta hít sâu một hơi, chậm rãi quay người lại, gương mặt nở nụ cười dịu dàng.
"Thần nữ tham kiến điện hạ…"
Thái tử đứng ở phía trước, thân vận trường bào đen dày, dung nhan trắng bệch lạnh lẽo, thoạt nhìn giống như bệnh vừa khỏi, nhưng toàn thân lại mang theo khí tức âm trầm nguy hiểm.
Hắn nhíu mày nhìn ta chằm chằm.
"Chúng ta có phải từng gặp ở đâu rồi?"
Tim ta đập thình thịch, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
"Chưa từng."
Thái tử đánh giá ta từ đầu tới chân.
"Ngươi tên gì?"
Ta cố nặn ra hai chữ: "Thần nữ tên là Tô Thanh Tuyết."
Thái tử lắc đầu: "Chưa từng nghe qua."
Ta vội vàng nói:
"Điện hạ chưa nghe qua là phải, thần nữ chỉ là nữ tử tầm thường, chưa từng diện kiến điện hạ, đương nhiên điện hạ không thể nhớ tên thần nữ rồi."
Ánh mắt Thái tử vẫn dừng trên người ta, ánh nhìn như có thực thể.
Hồng Trần Vô Định
"Quả thực Cô có cảm giác đã từng gặp ngươi."
Trời ạ, chẳng lẽ hắn nhận ra ta rồi ư?
Ta bỗng nảy ra một ý, liền chỉ về phía thị vệ mặt tròn bên cạnh:
"Vị đại nhân này vừa rồi cũng nói đã từng gặp ta."
Thị vệ mặt tròn gật đầu.
Ta mỉm cười với hắn: "Đại nhân, quả thực chúng ta đã từng gặp nhau."
Thị vệ ngạc nhiên hỏi: "Khi nào?"
Ta đáp: "Hôm đó tại con phố gần phủ Thụy vương, ta có đeo mạng che mặt, còn đại nhân thì đang truy bắt Tô Đại Cường…"