Thân Tuyết

Chương 9



Thị vệ bừng tỉnh.

 

"A, ta nhớ rồi! Thì ra là ngươi!"

 

Ta lại quay sang Thái tử:

 

"Điện hạ xem, thần nữ từng gặp vị đại nhân này, nên mới khiến ngài ấy có cảm giác quen mắt. Có lẽ thần nữ và điện hạ cũng từng vô tình lướt qua nhau trên phố, cho nên điện hạ mới cảm thấy quen mắt..."

 

Thái tử dứt khoát lắc đầu phủ nhận.

 

"Không thể nào!"

 

Ta nghẹn lời, cười gượng gạo.

 

"Điện hạ, nhân sinh biển người mênh mông, nhỡ đâu…"

 

Thái tử thần sắc âm trầm:

 

"Không có chuyện ‘nhỡ đâu’. Số nữ tử Cô gặp ngoài cung đếm trên đầu ngón tay, nếu thực sự đã gặp, không thể không nhớ."

 

Ta cứng họng một lúc, gượng cười nói: "Vậy có lẽ đã từng gặp trong cung?"

 

Thái tử nheo mắt lại.

 

"Nói, ngươi vào cung từ khi nào?"

 

Ta: "…"

 

Ta mới trở về chưa được bao lâu, tiệc tùng trong cung còn chưa tham gia bao nhiêu, làm sao mà từng vào cung được chứ!

 

Không trả lời được, ta đành gượng cười nhìn hắn.

 

Lúc này thiên thư đột nhiên hiện lên:

 

【Tới rồi, phân cảnh nữ phụ độc ác dụ dỗ Thái tử.】

 

【Nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch này mà muốn nôn luôn! Thái tử chỉ thích Thanh Anh, chỉ vì Thanh Anh mà mới có phản ứng, đời này chỉ thuộc về Thanh Anh, ngươi đừng hòng chạm vào!】

 

Ta lướt qua mấy câu chế giễu trong thiên thư, tập trung tìm thông tin hữu ích.

 

Thái tử chỉ thích Tô Thanh Anh?

 

Đối diện với ánh mắt bức người của Thái tử, trong đầu ta chợt lóe lên một ý nghĩ.

 

Ta khẽ mỉm cười: "Điện hạ, có khi nào người từng gặp thần nữ trong mộng?"

 

Thái tử sửng sốt.

 

Thị vệ mặt tròn trợn to mắt.

 

Ta thẹn thùng vén tóc:

 

"Điện hạ, người ta thường nói, phu thê có duyên sẽ cảm thấy quen thuộc ngay từ lần đầu gặp mặt. Có lẽ, điện hạ vừa gặp thần nữ đã rung động, cho nên mới cảm thấy như đã từng quen biết…"

 

12

 

Thiên thư lập tức nổi trận lôi đình:

 

Hồng Trần Vô Định

【A a a, thật ghê tởm! Trước đó ta còn có chút thiện cảm với nàng ta, giờ thì lại quyến rũ Thái tử, thật quá đáng ghét!】

 

【Nữ nhân thời cổ đại mà dám nói mấy lời trắng trợn như thế, đúng là đê tiện! Thái tử là của nữ chính, ngươi sao có thể dụ dỗ chàng ấy?】

 

【Nói đi cũng phải nói lại, Thái tử và nữ chính vốn chưa từng thành đôi, nữ phụ quyến rũ thì có sao? Hơn nữa nữ chính là chính thất với nam chính cơ mà, nam phụ chẳng lẽ không thể có tình yêu khác à?】

 

【Không được! Dù nữ chính và nam chính có thành thân, thì nam phụ cũng vẫn phải là của nữ chính! Phải vì nàng mà thủ thân như ngọc!】

 

Thiên thư chửi rủa khó nghe, ta làm ngơ, vẫn ném ánh mắt đưa tình về phía Thái tử.

 

Thái tử bị những lời không biết xấu hổ kia của ta làm cho cứng họng, hồi lâu mới cất tiếng:

 

"Ngươi nói, Cô đối với ngươi là nhất kiến chung tình?"

 

Ta giơ tay áo che miệng cười khẽ, cố tình làm hắn buồn nôn:

 

"Chẳng lẽ không phải sao? Thần nữ với điện hạ rõ ràng chỉ là lần đầu tình cờ gặp mặt, vậy mà điện hạ lại nói thần nữ trông rất quen thuộc, chẳng phải là nhất kiến chung tình thì là gì?"

 

Thái tử ngẩn người.

 

Ta thừa thắng xông lên, thẹn thùng ném thêm ánh mắt đưa tình với hắn:

 

"Thật ra… Thần nữ cũng vừa gặp điện hạ đã đem lòng ái mộ…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cuối cùng Thái tử bị chọc tức đến cực điểm, mặt lạnh tanh: "Cút!"

 

"Tuân mệnh!"

 

Ta xoay người bỏ chạy.

 

Thiên thư hân hoan reo hò:

 

【Nói rồi mà! Thái tử là người của nữ chính chúng ta, kẻ khác đừng hòng chạm tới!】

 

【Lẳng lơ cả buổi, cuối cùng lại bị mắng 'cút', nhục muốn chết.】

 

【Nam phụ phải luôn như vậy nhé, với nữ nhân khác thì không thèm ngó, chỉ một lòng thủ thân vì nữ chính!】

 

Ta thầm nghĩ: Ta chẳng thấy mất mặt chút nào.

 

Bị mắng thì đã sao? Giữ được mạng mới là điều quan trọng.

 

Năm xưa bị bọn buôn người bắt đi, ta phải tốn bao nhiêu công sức mới thoát được. Sau đó vừa ăn xin vừa chạy trốn, rồi lại bái sư học nghệ, tôn nghiêm sớm đã bị giẫm nát từ lâu.

 

Vì sống sót, ta có thể quỳ gối uốn lưng, có thể không cần thể diện, có thể bị người đời phỉ nhổ cũng chẳng sao.

 

Mất mặt một chút thì tính là gì?

 

"Đứng lại!"

 

Phía sau vang lên giọng Thái tử.

 

Ta giả vờ không nghe thấy, chạy còn nhanh hơn.

 

"Đứng lại!"

 

Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gấp.

 

Ta ngoảnh lại nhìn, trời ơi, Thái tử đuổi theo thật rồi!

 

Hắn bị thương chỗ đó nặng vậy, mà vẫn chạy được à?

 

Một bàn tay chộp lấy vai ta, bên tai vang lên tiếng nghiến răng: "Cô bảo ngươi đứng lại!"

 

Ta lập tức đứng nghiêm, xoay người nặn ra nụ cười: "Điện hạ còn điều gì phân phó?"

 

Hắn buông tay, cao giọng hô: "Thập Thất!"

 

Thị vệ lập tức xuất hiện bên cạnh.

 

Thái tử ra lệnh: "Cởi áo ra."

 

Thập Thất vội cởi ngoại bào.

 

Thái tử cầm lấy, đưa đến trước mặt ta, lạnh giọng nói:

 

"Mặc vào, búi lại tóc, rồi quay lưng về phía Cô, chạy lại một lần nữa."

 

Ta: "..."

 

Thiên thư cười muốn điên:

 

【Ha ha ha, nữ phụ độc ác phen này bị vạch trần rồi! Mặc lại y phục chạy lại lần nữa, lần nào nghe cũng buồn cười muốn chết…】

 

【Ta thấy vừa rồi nàng ta không phải muốn quyến rũ Thái tử, mà là cố tình làm hắn buồn nôn, tìm cơ hội chạy trốn.】

 

【Tô Thanh Tuyết thật ra rất buồn cười, nếu không phải là nữ phụ thì ta còn thích nàng ấy mất.】

 

【Tô Thanh Tuyết không thể làm nữ chính được.】

 

【Vì sao?】

 

【Vì nữ chính không thể là người hài hước.】

 

Thái tử đưa áo tới trước mặt ta.

 

Ta trừng lớn mắt, không dám nhận.

 

Tính toán ngàn lần, lại không ngờ Thái tử nhớ rõ bóng lưng ta chạy trốn đến thế!

 

Hôm đó vào phủ, ta dùng thuật dịch dung đơn giản trong sư môn, diện mạo hơi giống nam nhân, giọng nói cũng thấp xuống.

 

Nhưng thân hình và dáng chạy thì không thể thay đổi được. Một khi mặc y phục thị vệ vào, rất dễ bị nhận ra.

 

Mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.