Ba ngày sau, Khải vẫn nằm trong phòng hồi sức cấp cứu. Các bác sĩ đã cố gắng hết sức, nhưng tình trạng của anh vẫn rất nguy kịch. Linh gần như kiệt sức vì thức đêm chăm sóc và lo lắng cho Khải. Cô gầy đi trông thấy, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nhưng cô vẫn kiên cường ở bên cạnh anh, hy vọng vào một phép màu.
Một buổi sáng, khi Linh đang ngồi bên cạnh Khải, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh và lẩm nhẩm cầu nguyện, bác sĩ điều trị bước vào phòng. Khuôn mặt ông nghiêm trọng, khiến Linh cảm thấy bất an.
"Cô Linh," bác sĩ nói, giọng trầm buồn. "Chúng tôi đã liên hệ với gia đình bệnh nhân, nhưng họ không có khả năng chi trả chi phí phẫu thuật. Tình trạng của bệnh nhân ngày càng xấu đi, chúng tôi e rằng…"
Bác sĩ không nói hết câu, nhưng Linh hiểu ý ông. Cô cảm thấy tim mình như ngừng đập. Cô biết rằng, nếu không có tiền phẫu thuật, Khải sẽ không qua khỏi.
"Có cách nào khác không bác sĩ?" Linh hỏi, giọng khẩn thiết. "Tôi sẽ làm mọi thứ để cứu anh ấy."
Bác sĩ thở dài. "Chúng tôi sẽ xem xét các phương án hỗ trợ từ các tổ chức từ thiện, nhưng thời gian không còn nhiều. Cô hãy chuẩn bị tinh thần."
Linh cảm thấy tuyệt vọng. Cô biết rằng, cơ hội để cứu Khải là vô cùng mong manh. Nhưng cô không muốn bỏ cuộc. Cô muốn làm tất cả những gì có thể để ở bên anh lâu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đột nhiên, Linh nhớ đến những bức tranh của Khải. Cô nhớ đến tài năng và đam mê của anh. Cô nghĩ đến việc tổ chức một cuộc triển lãm tranh để gây quỹ phẫu thuật cho Khải.
Linh vội vã rời bệnh viện, chạy về căn hộ của mình. Cô lục lại tất cả những bức tranh của Khải, chọn ra những tác phẩm đẹp nhất và có giá trị nhất. Cô liên hệ với một vài phòng tranh trong thành phố, hy vọng họ sẽ đồng ý giúp đỡ cô.
May mắn thay, một phòng tranh nhỏ nhưng có tiếng đã đồng ý tổ chức triển lãm tranh của Khải. Họ cảm động trước câu chuyện tình yêu của Linh và Khải, và muốn góp một phần nhỏ bé để giúp đỡ họ.
Triển lãm tranh được tổ chức ngay trong tuần đó. Linh đã làm tất cả những gì có thể để quảng bá cho triển lãm, từ việc đăng tin trên mạng xã hội đến việc phát tờ rơi trên đường phố. Cô hy vọng rằng, sẽ có nhiều người biết đến câu chuyện của cô và Khải, và đến ủng hộ triển lãm.
Vào ngày khai mạc triển lãm, Linh hồi hộp đứng trước phòng tranh, chờ đợi những vị khách đầu tiên. Cô lo lắng rằng, sẽ không có ai đến, và kế hoạch của cô sẽ thất bại.