Có người bắt đầu xì xào bàn tán. Ta không để ý đến nàng ta, trực tiếp nhìn về phía chưởng quầy: "Chưởng quầy, gác đêm không thể mua cũng không xứng ăn đồ của quán sao?"
"Nương tử nói gì vậy, người đến đều là khách, nào có đạo lý đuổi khách ra ngoài, ai đến bọn ta cũng đều hoan nghênh."
Chưởng quầy vội cười đáp. Hương Vị Trai là một tiệm điểm tâm lâu năm, điểm tâm bên trong rất ngon, giá cả lại đắt, người bình thường khó lòng mua nổi. Trước đây, lúc còn ở Tống phủ, ta cũng thường xuyên được ăn.
"Khách có phân cao thấp sang hèn sao?"
"Nương tử lại nói đùa rồi."
"Khách đúng là không phân cao thấp sang hèn, nhưng hạng người như hắn, liệu có ăn nổi không? Đừng nói ăn xong rồi lại kéo tỷ tỷ ra đường xin cơm chứ."
Hồng Cẩn tỏ vẻ khinh miệt, Lưu Thập Tam cúi đầu càng thấp.
"Chẳng phải ngươi cũng là người hầu kẻ hạ sao? Ngươi cao quý hơn người khác được mấy phần? Ngân lượng mua điểm tâm của ngươi chẳng phải cũng là của Tống phủ ư? Bản thân ngươi có bao nhiêu bạc để mà mua?"
"Ngươi..."
Hồng Cẩn bị ta chặn họng, không nói được lời nào, không ít người bắt đầu hùa theo ta, còn ném về phía nàng ta ánh mắt khinh bỉ. Ta kéo tay Lưu Thập Tam, ngẩng cao đầu rời đi. Tay hắn rất thô ráp, hơi run rẩy.
Về đến nhà, Lưu Thập Tam nói: "Cảm ơn nàng, Thanh Chỉ."
"Cảm ơn gì chứ, ta chỉ là không vừa mắt cái bộ dạng ức h.i.ế.p người khác của nàng ta thôi. Ngươi quá dễ bắt nạt, thật uổng phí khuôn mặt đáng sợ này."
Nói xong, ta lại cảm thấy đã lỡ lời.
"Chuyện đó, ta không có ý đó đâu."
"Cái này, cho nàng."
Lưu Thập Tam đưa ta một gói giấy, mùi hương nhàn nhạt của hoa quế lan toả. Là điểm tâm trứ danh của Hương Vị Trai – Hoa quế tô. Điểm tâm của Hương Vị Trai rất ngon, giá lại đắt, mỗi lần mua đều phải xếp hàng rất lâu.
"Lần trước mua cái kia, nàng không thích ăn, ta nghe nói điểm tâm của quán này rất ngon, nên đã... đi mua."
Phần sau hắn nói nhỏ đến mức ta nghe không rõ. Hoa quế tô quả thực rất ngon, nhưng cũng tiêu tốn hơn nửa tháng tiền công của Lưu Thập Tam.
"Ngươi mua thứ này rồi, nửa tháng còn lại phải làm sao đây?"
Mặc dù nói vậy, nhưng ta vẫn không nhịn được mà cho một miếng vào miệng.
"À, ta có thể ăn ít một chút, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, thực sự không được thì đi bán củi, chắc chắn có thể cầm cự đến tháng sau."
Lưu Thập Tam khờ khạo nói.
"Ta còn có trang sức."
"Cái đó... nàng giữ lấy đi. Đi theo ta, nàng đã chịu đủ ấm ức rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong lòng ta dâng lên một tia cảm động, lần này Hoa quế tô có vẻ ngon hơn hẳn những lần trước.
"Ngươi cũng ăn thử đi."
Ta đưa Hoa quế tô đến trước mặt hắn, hắn vội vàng đẩy về: "Nàng ăn đi, nàng ăn đi, ta không thích vị hoa quế."
Sao có thể không thích chứ? Rõ ràng ta thấy hắn nuốt nước bọt mấy lần. Cuối cùng, ta viện cớ ăn không nổi để chừa lại hai miếng, còn nói với hắn Hoa quế tô rất dễ hỏng, ngày mai sẽ không ăn được nữa, nếu hắn không ăn thì chỉ có thể vứt đi.
Hắn liền lấy lý do không thể lãng phí mà ăn hết. Trước khi hắn lên làm ca đêm, ta đưa cho hắn một nắm đồng tiền.
"Đêm lạnh, rảnh rỗi thì đi uống bát canh nóng."
"A, được, được!"
7.
Ta hỏi thím Trương có thể bày bán những món thêu của ta tại quán trà của bà được không. Dạo gần đây, ta đã thêu được hơn mười chiếc khăn tay.
Thím Trương vui vẻ đồng ý. Ta tặng bà một chiếc khăn làm quà cảm tạ.
“Thanh Thanh, con người con xinh đẹp, đường kim mũi chỉ thật cũng tinh tế.”
Thế nhưng, khăn bày bán hai ngày nay, có không ít người hỏi nhưng lại chẳng ai mua.
“Thanh Thanh à, đường đường chỉ là quán bán nước đường, người đến đây uống phần lớn đều là kẻ nghèo khó, ai nỡ bỏ năm mươi văn tiền mua khăn của con chứ.”
Nhưng khăn tay của ta dùng loại chỉ thêu tốt nhất, lụa trắng cũng là loại thượng hạng, hơn nữa kiểu dáng còn là mới nhất, bán dưới năm mươi văn thì thực sự có phần thiệt thòi.
Thím Trương nói ở phố Đông có một tiệm thêu thu mua khăn tay, ta có thể thử đến đó xem sao. Ta hớn hở mang khăn đến phố Đông. Quả nhiên, tiệm thêu ấy thu mua khăn, nhưng mỗi chiếc chỉ trả bốn mươi lăm văn, hơn nữa chỉ thanh toán trước một nửa.
Chủ tiệm nói, nếu khăn không bán được thì họ sẽ trả lại hàng. Nếu bán chạy, tự nhiên sẽ hy vọng được hợp tác lâu dài với ta. Ta có thể thử trước một chút, liền ký khế ước với chủ tiệm, để lại mười chiếc khăn, cầm hơn hai trăm văn về. Nhưng số tiền này vẫn quá ít. Nếu khăn tay chẳng bán được cái nào, khoản tiền ấy cũng chưa chắc thuộc về ta.
Trên đường về, ta vừa đi vừa nghĩ, sau đó rẽ vào một thư quán. Trước kia, cha ta từng làm nghề sao chép sách, ta cũng từng bắt chước nét chữ của ông, trông cũng ra dáng đôi phần.
Chủ quán xem chữ viết của ta xong thì lập tức quyết định thuê ta.
Ta về nhà lấy một món trang sức làm vật thế chấp, chủ quán cấp cho ta bút mực giấy nghiên, đồng thời bàn bạc giá cả, một quyển sách giá một lượng bạc.
Mang theo đồ dùng, ta trở về nhà, ban ngày chép sách, buổi tối lại thêu thêm ít khăn tay. Ta đã suy tính rất kỹ, sao chép sách được nhiều tiền hơn, đương nhiên phải ưu tiên.
Nhìn thấy ta bận rộn như vậy, Lưu Thập Tam áy náy nói hắn vô dụng, để ta phải cực khổ kiếm tiền.
“Dù sao ta cũng không có việc gì làm, dùng những thứ này g.i.ế.c thời gian, lại có thể kiếm tiền, rất tốt mà.”
Vì nhận thêm việc sao chép sách, ta không còn thời gian sang quán nước của thím Trương nữa. Thấy ta lâu ngày không ghé, bà đích thân đến tận cửa tìm. Biết được nguyên do, bà nắm tay ta, hết lời khen ngợi ta hiền lương, lại nói Lưu Thập Tam tích đức mấy đời mới cưới được một nàng dâu như ta.
Ta bị khen đến ngượng ngùng.
Thực ra, ta chưa thể tính là thê tử của hắn. Dù sao, giữa chúng ta vẫn chưa từng làm chuyện phu thê chân chính.