Thanh Chỉ

Chương 5



8.

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, tiền lương của Lưu Thập Tam đã tiêu gần hết, lương thực trong nhà cũng chỉ cầm cự được vài ngày. Nhưng cũng không sao cả, sách ta đã chép xong, lại còn thêu thêm năm chiếc khăn tay, hẳn là cũng kiếm được không ít bạc.

Trước tiên, ta đến tiệm thêu ở phố Đông, chủ tiệm nói chỉ bán được hai chiếc, bảo ta mang số khăn còn lại về. Theo như khế ước, lần trước ta mang đến mười chiếc khăn tay, lão bản đã trả trước một nửa số tiền, vậy nên ta còn phải trả lại hắn một trăm ba mươi lăm văn nữa.

Ta hết lời van nài, cuối cùng cũng để lại năm chiếc khăn tay cho chủ tiệm, nhờ hắn tiếp tục bán giúp, viết lại "khế ước" mới, lúc này hắn mới miễn cưỡng đồng ý. Lần này, ta không nhận được một đồng nào, chỉ khi nào khăn được bán đi thì ta mới có bạc.

Rời khỏi tiệm thêu, ta lại đến thư quán. Sau khi giao sách cho chủ tiệm, ta đứng đợi để nhận một lượng bạc. Nào ngờ, chủ tiệm chỉ bảo tiểu nhị đưa cho ta nửa lượng. Ta hỏi hắn cớ sự ra sao, hắn liền mở sách ra tìm đủ mọi lỗi, nói rằng bản chép này chỉ đáng giá nửa lượng rồi đuổi ta đi.

Mấy vấn đề hắn nói căn bản đều là bịa đặt. Ta muốn tranh luận thêm nhưng hắn đã nghênh ngang bỏ đi, còn sai mấy tiểu nhị đẩy ta ra ngoài.

Trong lòng ta đầy chán nản, nhưng vẫn nắm chặt nửa lượng bạc gắng gượng mỉm cười. Dù gì cũng còn nửa lượng, ít nhất nửa tháng sau Lưu Thập Tam sẽ không bị đói. Cùng lắm ta vẫn còn mấy món trang sức, có thể đem dùng tạm.

Nhưng càng tự an ủi, ta lại càng thấy ấm ức. Khi còn làm nha hoàn trong phủ, ta chưa từng phải lo chuyện cơm áo. Nhất là sau khi hầu hạ thiếu gia, tháng tiền luôn được phát đều đặn.

Lẽ nào rời khỏi Tống phủ, rời khỏi thiếu gia, ta thực sự chỉ có thể dựa vào người khác sao?

Đi mãi, bụng ta đói cồn cào, liền rẽ vào một quán mì gọi một bát mì thịt kho. Sợi mì đầy đặn, thịt kho cũng cho rất hào phóng. Ăn xong bát mì, cả người ta ấm lên, tâm trạng cũng khá hơn nhiều. Lúc tính tiền, ta bảo tiểu nhị rằng sau này sẽ còn ghé lại.

Tiểu nhị nhận tiền, cười khổ nói: “Qua một thời gian nữa quán sẽ đóng cửa, gần đây chỉ là bán nốt phần còn lại thôi.”

Hỏi ra mới biết, mì của quán đối diện ngon hơn, khách đều đổ sang bên đó, ông chủ không kiếm được tiền nên định nghỉ hẳn. Nghe vậy, ta mới để ý trong quán quả thật chỉ có một mình ta, còn bên kia thì tấp nập khách ra vào.

Lời của tiểu nhị khiến đầu óc ta lóe lên một ý nghĩ, liền nhờ hắn đưa ta đến gặp ông chủ. Ta nấu mì cũng không tệ. Thiếu gia thích ăn mì nhưng lại rất kén chọn, trong Tống phủ không biết đã thay bao nhiêu đầu bếp. Vì thế, ta đã bỏ công nghiên cứu cách nấu mì, cuối cùng cũng làm ra được những món hợp với khẩu vị của thiếu gia.

Ta nói muốn làm đầu bếp cho quán, ông chủ tưởng ta nói đùa, không buồn để ý. Ta đi thẳng vào bếp nấu một bát mì, hương thơm lan tỏa, thậm chí còn có mấy thực khách từ quán đối diện bị hấp dẫn chạy sang. Thiếu gia kén ăn như thế ta còn ứng phó được, huống hồ là người bình thường.

Ông chủ cầm đũa nếm thử, lập tức quyết định thuê ta thử việc.

Công tiền là hai lượng bạc một tháng. Đây có tính là vận may xoay chuyển không? Ta vui vẻ ngân nga một khúc hát trở về nhà. Lưu Thập Tam thấy ta phấn khởi như vậy, bèn hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Ta kể lại đầu đuôi, hắn cũng vui vẻ đến mức mắt cong lên, khen ta là một nữ nhân có bản lĩnh, bản thân hắn quả thực đã nhặt được báu vật. Tống phủ đúng là không có mắt mới có thể bán ta đi.

Thấy hắn cười ngốc nghếch, ta đưa nửa lượng bạc cho hắn, bảo hắn đi mua ít thịt cá. Buổi tối chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon, tiện thể gọi cả thím Trương đến nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lâu rồi chưa gặp, thật nhớ bà ấy quá.

9.

Từ sau khi ta đến, việc buôn bán của quán mì dần dần khởi sắc.

Ta thêm vào thực đơn hơn mười loại mì mới, lại còn tự tay muối dưa, khách ăn xong ai cũng khen không ngớt lời.

Tiểu nhị mang món lên nói: "Thanh Chỉ tỷ, tỷ đúng là phúc tinh của quán."

Ông chủ cũng bảo, nhờ có ta mà cửa hàng mới có thể duy trì tiếp. Bởi vậy, mọi người trong quán đều rất tôn trọng ta. Ta cũng làm việc chăm chỉ, mỗi ngày bận rộn nhưng lại cảm thấy bình dị mà hạnh phúc. Thỉnh thoảng ta còn mang một ít thức ăn về nhà, chia cho thím Trương.

Nửa năm trôi qua, ngay cả Lưu Thập Tam cũng béo lên trông thấy. Hắn nói, nguyện vọng lớn nhất của hắn trước đây là không phải ăn bánh bột ngô đen, thế mà bây giờ lại thành sự thật rồi.

Thím Trương thì bảo Lưu Thập Tam có thể sống như hiện tại, nếu lão Lưu dưới suối vàng biết được, hẳn là cũng yên lòng.

Chỉ còn thiếu một đứa trẻ nữa thôi.

Ta đỏ mặt cúi đầu, ngay cả Lưu Thập Tam cũng vậy. Thực ra, nhìn mãi rồi cũng thấy hắn không đến nỗi xấu như vậy nữa.

Quán mì làm ăn càng lúc càng phát đạt, cuộc sống của chúng ta cũng ngày một tốt hơn. Ta mua thêm không ít đồ đạc trong nhà, căn phòng nhỏ của Lưu Thập Tam giờ đây đã thực sự giống một mái ấm. Hắn nói, giờ đây ngay cả khi đi tuần đêm cũng cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn.

Ngay khi ta đang suy tính đổi sang một căn nhà lớn hơn, ông chủ quán mì bỗng đưa ta tiền công cả tháng, bảo ta đi tìm việc khác. Hắn còn đưa thêm một chút, liên tục nói lời xin lỗi.

Hóa ra, mẫu thân hắn lâm bệnh, hắn phải về nhà chăm sóc.

Ta đề nghị để bà đến đây, ông chủ nói thân thể bà vốn gầy yếu, e là không chịu nổi đường xa xe ngựa xóc nảy.

"Hàng quán này ta đã tính sang nhượng rồi, vốn ta cũng luyến tiếc, nhưng mẫu thân chỉ có mỗi ta là con, ta không thể không lo cho bà."

Ta cảm động trước lòng hiếu thảo của hắn, nhưng lại thật sự không nỡ rời quán này. Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu ta.

"Ông chủ, ông định sang quán với giá bao nhiêu?"

"Ba mươi lượng bạc, trong vòng mười ngày là được."