Thanh Danh Bại Hoại Rồi, Tôi Đại Sát Tứ Phương

Chương 6



Sau Tết, tôi sẽ đi bán đậu phụ, hái hàng rừng, nếu không được thì quay lại nghề cũ. 

 

Dù sao cũng phải chữa khỏi bệnh cho Tinh Tinh. 

 

Nghĩ vậy, tôi đẩy cửa bếp ra — 

 

Liền nhìn thấy Hứa Dược Lực đang nằm sõng soài dưới đất, đầu tóc, quần áo đầy cơm và khoai lang, nồi niêu chén bát đổ văng tứ tung. 

 

Hắn gãi đầu lúng túng: 

 

“Anh định múc chút cháo, không cẩn thận làm đổ…” 

 

Đúng là một kẻ vô dụng. 

 

Nhưng lời ra đến miệng lại thành: 

 

“Cẩn thận một chút, có bị bỏng không?” 

 

Hắn kinh ngạc nhìn tôi, khẽ lắc đầu. 

 

Tôi dọn dẹp lại căn bếp, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tất niên. 

 

Không biết Hứa Dược Lực bận cái gì, đến lúc ăn cơm mới thấy hắn lò dò xuất hiện.

 

12 

 

“Đây là rượu còn lại từ lễ cưới của chúng ta, hâm nóng lên rồi, mình cùng uống một chút đi.” 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Tôi liếc nhìn chén rượu hoàng đục, lại nhìn về phía Hứa Dược Lực có vẻ hơi căng thẳng, khẽ mỉm cười: 

 

“Người trong nhà này, anh có một ưu điểm rất rõ, anh có biết không?” 

 

“Cái... cái gì cơ?” 

 

Tôi nâng chén rượu lên: 

 

“Ý chí sống… mạnh mẽ thật đấy.” 

 

Một tên liệt, ban ngày kéo cối đá, ban đêm ngủ chuồng heo vẫn chưa đủ, còn suốt ngày nghĩ cách đòi chết. 

 

Chẳng phải là chê sống quá dai hay sao? 

 

“Ưu điểm gì mà kỳ cục thế, uống nhanh đi, kẻo nguội rượu.” 

 

Tôi đưa chén rượu lên miệng, hé mắt liếc nhìn — thấy hắn nuốt một ngụm nước bọt. 

 

Tôi mạnh tay cụng ly với hắn, rượu b.ắ.n tung toé sang chén hắn: 

 

“Anh cũng uống đi chứ.” 

 

Hứa Dược Lực cười gượng, uống một ngụm. 

 

Tôi cũng nhấp một chút. 

 

Không biết từ lúc nào, chén của hắn đã cạn, còn chén tôi cũng vơi quá nửa. 

 

Tôi xoa xoa đầu: 

 

“Chóng mặt quá… tôi đưa Tinh Tinh đi ngủ trước.” 

 

Nằm trên giường, nghe tiếng mài d.a.o trong bếp, tôi bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình. 

 

Lẽ nào tôi trách nhầm Hứa Dược Lực rồi? 

 

Anh ta… thật sự không bỏ thuốc độc?

 

“Trần Huyên, tửu lượng của cô thế nào?” 

 

【Uống một chén là gục.】 

 

Trong lúc đang trò chuyện, cửa phòng bỗng mở ra, sau tiếng bò lạo xạo là một cái bóng lù lù xuất hiện bên cạnh giường. 

 

“Trần Huyên? Trần Huyên?” 

 

Hứa Dược Lực gọi hai tiếng, rồi dùng sức vỗ vào mặt tôi. 

 

Sau khi chắc chắn tôi sẽ không tỉnh lại, hắn vặn nắp một cái chai. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mùi thuốc trừ sâu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, cùng với đó là giọng nói lẩm bẩm đầy quỷ dị của hắn: 

 

“Đừng trách tôi… là cô quá độc ác… Cô c.h.ế.t rồi, tôi sẽ nuôi con gái đàng hoàng… Ngoan ngoãn mà lên đường đi…” 

 

Ngay lúc chai thuốc trừ sâu sắp được đưa đến miệng tôi, một bàn tay bất ngờ xuất hiện, hất mạnh — 

 

Chai thuốc bay thẳng vào tường đất, vỡ tung, thuốc tràn khắp nơi, dính lên quần áo, mặt mũi, thậm chí cả vết thương của Hứa Dược Lực. 

 

“Aaa—!” 

 

Hắn đau đớn lăn lộn khắp nền đất. 

 

Còn tôi, từ sớm đã kéo kín chăn bông, che kín cả mình và Tinh Tinh. 

 

Chờ mọi thứ yên ắng, tôi vỗ về đứa con gái đang khóc nức nở vì hoảng sợ, rồi xuống giường, nhặt chiếc ghế lên, đập thẳng vào cái tên đàn ông thối nát kia: 

 

“Nói! Thuốc trừ sâu ở đâu ra?” 

 

Chai lần trước tôi đã giấu tận ngoài bờ ruộng, sợ Tinh Tinh ăn nhầm.

 

13 

 

Hứa Dược Lực rất cứng miệng, dù bị tôi đánh đến mặt mày bầm tím vẫn cứ một mực khăng khăng là do uống say, hoàn toàn không cố ý. 

 

Tức quá, tôi lại xông lên đánh thêm một trận, vừa đánh vừa dạy dỗ Trần Huyên: 

 

“Thấy chưa, súc sinh thì không thể cảm hóa được, chỉ có thể đánh cho phục!” 

 

Trần Huyên sợ đến mức không dám mở miệng van xin. 

 

Tôi đánh mệt rồi, lấy cái ghế gỗ đè lên người Hứa Dược Lực, ngồi xuống: 

 

“Tôi hỏi anh vài chuyện, trả lời thành thật. Không thì tôi đổ hết chỗ thuốc trừ sâu còn lại vào miệng anh đấy!” 

 

“Năm đầu kết hôn, anh về nhà tôi có ăn cắp tiền của cha tôi không?” 

 

Hắn giãy giụa, không chịu nói. Tôi vừa vờ nhặt chai thuốc trừ sâu, hắn đã lập tức thừa nhận: 

 

“Là anh! Là anh làm! Tôi thấy một chiếc vòng bạc đẹp muốn mua tặng cô, nhưng trong người không có tiền, nhất thời ma xui quỷ khiến… Vợ ơi tha cho anh, anh không cố ý đâu!” 

 

Ma xui quỷ khiến cái đầu anh! 

 

Rõ ràng là ăn cắp tiền để mua vòng bạc tặng cho Lâm Dao! 

 

Sau khi bị phát hiện còn không nhận, lại còn xúi giục Trần Huyên cãi nhau với cha ruột mình, suýt nữa khiến ông cụ tức chết, rồi còn dọa đuổi cô ấy ra khỏi nhà. 

 

Vậy mà Trần Huyên thật sự đã bỏ đi, về sau dù có đói c.h.ế.t rét c.h.ế.t cũng không dám quay lại. 

 

Chuyện đó lại đúng như mong muốn của Hứa Dược Lực — từ đó tha hồ sai bảo, hành hạ cô ấy không chút gánh nặng. 

 

“Lúc ở cữ, Tinh Tinh bị bệnh, tôi bế con đi tìm bác sĩ Lục. 

 

“Gặp Lâm Dao từ trong nhà ông ấy bước ra, về nhà tôi kể lại cho anh. 

 

“Vậy mà sau đó mọi người đồn tôi dan díu với bác sĩ Lục — là anh tung tin đúng không?” 

 

“Là anh lỡ miệng thôi… không liên quan đến Lâm Dao đâu… Cô ấy còn chưa lấy chồng, nếu để người ta đồn đại thì…” 

 

“Lâm Dao, Lâm Dao, Lâm Dao! Đã thích cô ta như thế, sao anh không cưới quách cô ta đi cho rồi?!”

 

Tôi tức đến nỗi túm lấy cái ghế, chỉ chực giây sau đập thẳng vào đầu hắn. 

 

Hứa Dược Lực ôm đầu run lẩy bẩy, nhưng vẫn không chịu nói một lời xấu nào về cô ta. 

 

“Thế nào? Đến nước này rồi mà một câu thật lòng cũng không dám nói sao? Hứa Dược Lực, anh đúng là đồ hèn.” 

 

Không biết câu nào trong đó đã chọc trúng hắn, 

 

Hắn hạ tay xuống, ánh mắt hung hãn, trừng trừng nhìn tôi: 

 

“Cô biết cái gì? Chúng tôi đều là thanh niên trí thức, tay trắng dựng nghiệp. Tôi không thể kéo cô ấy xuống cùng!” 

 

Ra là thế. 

 

Không muốn làm lỡ dở người trong lòng, thế là lôi người vô tội ra làm vật thế mạng. 

 

Hứa Dược Lực… 

 

Anh đúng là đáng c.h.ế.t thật rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com