Thanh Tâm Đạo – Đại Sư Tỷ Không Cần Tình Thâm

Chương 3



Lời nói của Lâm Y Y khiến Tô Thanh cảm thấy bất an. Nàng biết, Lâm Y Y sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cô ta chắc chắn sẽ tìm cách trả thù.

Sáng hôm sau, Thanh Tâm Đạo tổ chức một buổi lễ quan trọng, nhằm kỷ niệm ngày thành lập sư môn. Tất cả đệ tử đều phải tham gia, diện kiến chưởng môn và các trưởng lão.

Tô Thanh cẩn thận quan sát Lâm Y Y, thấy cô ta vẫn giữ vẻ ngoài ngây thơ, vô tội như mọi ngày. Nhưng trong đáy mắt cô ta, Tô Thanh nhận thấy một tia gian xảo, khó lường.

Trong buổi lễ, các đệ tử lần lượt lên trình diễn tài nghệ, thể hiện sự kính trọng đối với sư môn. Đến lượt Tô Thanh, nàng rút kiếm ra, thi triển một bài kiếm pháp uyển chuyển, mạnh mẽ. Những đường kiếm của nàng như rồng bay phượng múa, khiến cho mọi người đều phải trầm trồ khen ngợi.

"Đại sư tỷ quả là tài giỏi!" Một sư huynh thốt lên. "Kiếm pháp của tỷ ngày càng tiến bộ!"

Mục Vân ngồi trên cao, gật đầu hài lòng. Ông rất tự hào về Tô Thanh, người đệ tử mà ông đã dốc lòng bồi dưỡng.

Tuy nhiên, khi Tô Thanh vừa dứt bài kiếm, Lâm Y Y đột nhiên chạy lên, quỳ xuống trước mặt Mục Vân, khóc lóc thảm thiết: "Sư phụ, người phải làm chủ cho con!"

Mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Y Y, con làm sao vậy?" Mục Vân hỏi, giọng lo lắng.

"Sư phụ, đại sư tỷ... đại sư tỷ muốn g.i.ế.c con!" Lâm Y Y vừa khóc vừa nói, nước mắt rơi lã chã trên mặt.

Lời nói của Lâm Y Y khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ. Không ai tin rằng Tô Thanh lại có thể làm ra chuyện như vậy.

"Y Y, con đừng nói bậy!" Một sư huynh quát lên. "Đại sư tỷ không phải là người như vậy!"

"Muội không nói bậy!" Lâm Y Y cãi lại. "Hôm qua, muội vô tình nghe được đại sư tỷ nói chuyện với một người lạ. Họ đang bàn kế hoạch hãm hại sư phụ và sư môn. Muội đã ngăn cản họ, nhưng đại sư tỷ lại muốn g.i.ế.c muội để bịt miệng!"

Nói xong, Lâm Y Y vạch áo ra, để lộ một vết thương trên ngực. Vết thương không sâu, nhưng đủ để khiến cho mọi người tin vào lời nói của cô ta.

"Thanh nhi, có chuyện này sao?" Mục Vân hỏi, giọng đầy thất vọng.

Tô Thanh sững sờ, không ngờ Lâm Y Y lại có thể vu oan cho nàng một cách trắng trợn như vậy. Nàng chưa từng nói chuyện với ai về việc hãm hại sư môn, càng không có ý định g.i.ế.c Lâm Y Y.

"Sư phụ, con bị oan!" Tô Thanh nói, giọng đầy uất ức. "Con không hề làm những chuyện mà Lâm Y Y nói."

"Vậy con giải thích thế nào về vết thương trên n.g.ự.c Y Y?" Một trưởng lão hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

"Vết thương đó..." Tô Thanh ngập ngừng, không biết phải giải thích thế nào. "Con không biết. Có lẽ Lâm Y Y đã tự gây ra để vu oan cho con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đủ rồi!" Mục Vân quát lên, cắt ngang lời nói của Tô Thanh. "Ta không ngờ con lại trở nên như vậy. Ta đã quá thất vọng về con."

"Sư phụ..." Tô Thanh kinh ngạc nhìn Mục Vân, không thể tin được rằng ông lại tin vào lời nói của Lâm Y Y.

"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ phế bỏ tu vi của con, trục xuất con khỏi sư môn." Mục Vân nói, giọng đầy kiên quyết.

Lời nói của Mục Vân như sét đánh ngang tai, khiến cho Tô Thanh hoàn toàn sụp đổ. Nàng không thể tin được rằng, người sư phụ mà nàng kính trọng nhất lại đối xử với nàng như vậy.

"Sư phụ, xin người hãy tin con!" Tô Thanh van xin, nước mắt rơi lã chã trên mặt. "Con thật sự không làm gì cả."

Nhưng Mục Vân vẫn không thay đổi quyết định. Ông ra lệnh cho các trưởng lão thi hành hình phạt.

Các trưởng lão tiến lên, dùng linh lực phong bế kinh mạch của Tô Thanh. Nàng cảm thấy một luồng sức mạnh đáng sợ xâm nhập vào cơ thể, phá hủy những năm tháng tu luyện của nàng.

"A..." Tô Thanh đau đớn kêu lên, cảm thấy toàn thân như bị xé toạc ra.

Cuối cùng, tu vi của nàng hoàn toàn bị phế bỏ. Nàng chỉ còn là một người phàm yếu đuối, không còn chút sức lực nào.

"Đưa nó xuống núi!" Mục Vân ra lệnh. "Từ nay về sau, Thanh Tâm Đạo không còn liên quan gì đến nó nữa."

Tô Thanh bị lôi ra khỏi đại điện, ném xuống chân núi. Nàng nằm bất động trên mặt đất, cảm thấy toàn thân đau nhức, tâm trí trống rỗng.

Nàng không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Nàng đã cống hiến cả tuổi thanh xuân cho Thanh Tâm Đạo, nhưng cuối cùng lại bị phản bội, bị vứt bỏ.

"Tại sao... tại sao lại như vậy?" Tô Thanh thầm hỏi, nước mắt không ngừng rơi.

Trong lúc tuyệt vọng, nàng nhìn thấy Lâm Y Y đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống nàng với ánh mắt đầy đắc thắng. Nụ cười trên môi cô ta như lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m thẳng vào trái tim Tô Thanh.

"Tô Thanh, ngươi thua rồi." Lâm Y Y nói, giọng đầy mỉa mai. "Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai? Ngươi chỉ là một con cờ trong tay ta thôi. Từ nay về sau, ta sẽ thay ngươi cai quản Thanh Tâm Đạo. Còn ngươi, hãy biến mất khỏi thế giới này đi!"

Nói xong, Lâm Y Y quay lưng bỏ đi, để lại Tô Thanh một mình trong bóng tối.

Tô Thanh nằm trên mặt đất, cảm thấy trái tim tan nát. Nàng đã mất tất cả: tu vi, danh dự, và cả niềm tin vào con người.

"Lâm Y Y, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!" Tô Thanh thề, giọng đầy hận thù. "Ta sẽ trở lại, và ta sẽ khiến ngươi phải trả giá!"

Với tất cả sức lực còn lại, Tô Thanh đứng dậy, lê bước chân rời khỏi Thanh Tâm Đạo. Nàng không biết mình sẽ đi đâu, làm gì. Nhưng nàng biết, nàng phải sống sót, phải trở nên mạnh mẽ hơn. Nàng phải trả thù, phải đòi lại tất cả những gì đã mất.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com