Thanh Tâm Đạo – Đại Sư Tỷ Không Cần Tình Thâm

Chương 4



Tô Thanh lang thang vô định trong rừng sâu núi thẳm, không biết đã bao ngày tháng trôi qua. Nàng không còn tu vi, cơ thể suy nhược, chỉ có thể dựa vào chút ít thức ăn tìm được trong rừng để sống qua ngày.

Trong lòng nàng tràn ngập hận thù và uất ức. Hận Lâm Y Y đã vu oan hãm hại mình, hận Mục Vân đã không tin tưởng mình, hận cả bản thân mình đã quá ngây thơ, tin người.

Một ngày nọ, khi đang cố gắng tìm kiếm thức ăn, Tô Thanh vô tình lạc vào một khu rừng kỳ lạ. Nơi đây cây cối um tùm, ánh sáng mặt trời khó lòng xuyên qua. Không khí ẩm ướt, lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy rợn người.

Tô Thanh cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác. Nàng phải tiếp tục đi tiếp, hy vọng tìm được lối ra.

Khi đi sâu vào bên trong khu rừng, Tô Thanh phát hiện ra một cái vực sâu hun hút. Vực sâu tối đen như mực, không thấy đáy. Xung quanh vực được bao bọc bởi những vách đá dựng đứng, trơn trượt.

Tô Thanh cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo, âm u bốc lên từ dưới vực sâu, khiến cho nàng rùng mình. Nàng muốn rời khỏi nơi này, nhưng đôi chân lại như bị đóng đinh xuống đất, không thể nhúc nhích.

Đột nhiên, mặt đất dưới chân Tô Thanh rung chuyển dữ dội. Vách đá xung quanh bắt đầu nứt vỡ, những tảng đá lớn rơi xuống vực sâu.

Tô Thanh hoảng sợ, cố gắng chạy trốn, nhưng không kịp. Một tảng đá lớn rơi trúng nàng, khiến cho nàng ngã xuống vực sâu.

Tô Thanh rơi tự do trong bóng tối, cảm thấy cơ thể mình va đập vào những vách đá sắc nhọn. Nàng đau đớn kêu lên, nhưng không ai nghe thấy.

Cuối cùng, nàng rơi xuống đáy vực.

Khi tỉnh lại, Tô Thanh thấy mình đang nằm trong một hang động rộng lớn. Hang động được chiếu sáng bởi những viên đá phát sáng, tạo nên một không gian huyền ảo, kỳ lạ.

Tô Thanh cố gắng ngồi dậy, nhưng cảm thấy toàn thân đau nhức. Nàng nhận ra, mình vẫn còn sống, nhưng cơ thể đã bị thương rất nặng.

Nàng cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện ra những bức tranh kỳ lạ được khắc trên vách đá. Những bức tranh này kể về một người phụ nữ xinh đẹp, mạnh mẽ, đang chiến đấu với những con quái vật đáng sợ.

Tô Thanh cảm thấy có một sự liên kết kỳ lạ giữa mình và người phụ nữ trong tranh. Nàng có cảm giác như mình đã từng quen biết người phụ nữ này.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu Tô Thanh: "Ngươi là ai? Tại sao lại đến đây?"

Tô Thanh giật mình, hoảng sợ nhìn xung quanh. Nàng không thấy ai cả, nhưng giọng nói vẫn vang lên trong đầu nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ta là ai?" Tô Thanh hỏi, giọng run rẩy. "Ngươi là ai?"

"Ta là chủ nhân của nơi này." Giọng nói trả lời. "Ta đã chờ đợi ngươi rất lâu rồi."

"Chờ đợi ta?" Tô Thanh ngạc nhiên hỏi. "Ngươi là ai? Ngươi muốn gì ở ta?"

"Ta là Nguyệt Tâm, một tu sĩ cổ đại." Giọng nói đáp. "Ta đã c.h.ế.t từ rất lâu rồi, nhưng linh hồn ta vẫn còn tồn tại ở nơi này. Ta đã chờ đợi một người có thể kế thừa sức mạnh của ta."

"Kế thừa sức mạnh?" Tô Thanh lặp lại, cảm thấy khó hiểu. "Ta chỉ là một phế nhân, không còn tu vi gì cả."

"Không quan trọng." Nguyệt Tâm nói. "Ta có thể giúp ngươi khôi phục tu vi, thậm chí còn mạnh hơn trước kia. Nhưng ngươi phải hứa với ta một điều."

"Hứa gì?" Tô Thanh hỏi.

"Ngươi phải trả thù cho ta." Nguyệt Tâm nói, giọng đầy hận thù. "Ngươi phải tiêu diệt những kẻ đã hãm hại ta, và ngươi phải trả lại sự công bằng cho thế giới này."

Tô Thanh im lặng suy nghĩ. Nàng biết, đây là cơ hội duy nhất để nàng trả thù. Nàng không thể bỏ lỡ cơ hội này.

"Ta đồng ý." Tô Thanh nói, giọng đầy kiên quyết. "Ta sẽ trả thù cho ngươi, và ta sẽ trả lại sự công bằng cho thế giới này."

"Tốt lắm." Nguyệt Tâm nói, giọng hài lòng. "Từ nay về sau, ngươi sẽ là người kế thừa của ta. Ta sẽ truyền lại cho ngươi tất cả những gì ta biết."

Sau đó, Nguyệt Tâm bắt đầu truyền lại cho Tô Thanh những kiến thức và kỹ năng tu luyện của mình. Nàng dạy cho Tô Thanh những bí thuật cổ xưa, những công pháp cấm kỵ, và cả những kinh nghiệm chiến đấu quý báu.

Tô Thanh dốc lòng học tập, ngày đêm khổ luyện. Nàng biết, đây là cơ hội duy nhất để nàng thay đổi số phận.

Thời gian trôi qua, Tô Thanh dần dần hồi phục tu vi. Sức mạnh của nàng ngày càng tăng lên, vượt xa cả trước kia. Nàng trở nên mạnh mẽ hơn, tàn nhẫn hơn, và quyết tâm hơn.

Ba năm sau, Tô Thanh rời khỏi Vô Hư Cốc. Nàng đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Nàng không còn là Tô Thanh ngây thơ, yếu đuối của ngày xưa nữa. Nàng là một chiến binh lạnh lùng, tàn bạo, sẵn sàng tiêu diệt bất cứ ai cản đường nàng.

"Lâm Y Y, ta đã trở lại." Tô Thanh thầm nghĩ, ánh mắt lóe lên tia hận thù. "Ngươi hãy chuẩn bị tinh thần để đón nhận sự trả thù của ta!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com