Thanh Xuân Vườn Trường Của Tra Nam, Tiện Nữ

Chương 10



Anh ta cụp mắt không trả lời. Nhưng sự im lặng của anh ta, chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

 

Tôi cười tự giễu, giọng điệu nhẹ bẫng: "Thôi bỏ đi. Là tôi tự nguyện. Cậu đã khuyên tôi rồi, nhưng tôi vẫn cố tình lao đầu vào cái bẫy này. Không trách cậu."

 

Nói xong, tôi xoay người rời đi.

 

Nhưng Ngô Dạng lập tức nắm lấy cánh tay tôi, lần nữa nghiêm túc nói: "Xin lỗi… thật sự xin lỗi."

 

Tôi quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng: "Cậu yên tâm, tôi luôn rõ ràng giữa chuyện công và tư. Tôi sẽ không vì chuyện này mà rời khỏi chiến đội đâu."

 

"Tôi không có ý đó—" Anh ta chưa kịp nói hết câu, tôi đã dứt khoát hất tay ra rồi chạy đi.

 

Bạn cùng phòng của tôi vẫn đang khóc nấc, ôm chặt lấy tôi liên tục an ủi.

 

Tôi nhìn họ, trong lòng vừa cảm động, vừa buồn cười: "Chỉ là đóng kịch thôi, tôi còn chưa nhập tâm, sao các cậu lại khóc thật rồi?"

 

Bạn tôi tròn mắt, khó hiểu nhìn tôi: "Diên Diên, cậu nói cái gì vậy?"

 

Tôi cười lớn rồi vươn tay vỗ nhẹ lên vai họ, giọng điệu sảng khoái: "Tóm lại là tôi không sao, hơn nữa tâm trạng đang rất tốt. Đừng lo lắng nữa, đi KTV thôi, tôi mời!"

 

13.

 

Sau khi chỉnh sửa đoạn video, tôi đã giữ lại những gì mình muốn và nhờ một người bạn ở xa, ẩn danh đăng lên mạng.

 

Ngày hôm sau, tường thông báo của trường, diễn đàn, và các nhóm trên mạng đều náo loạn. Vì có quá nhiều người tò mò, vụ việc đã lọt vào danh sách tìm kiếm nóng trên bảng xếp hạng giải trí.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Sau khi video được chỉnh sửa, tôi trở thành người yếu thế tuyệt đối, thậm chí là nạn nhân của bạo lực học đường.

 

Trong video, có sự xuất hiện của Hứa Nhiễm và Hạ Trăn, cùng những người đã cười nhạo tôi. Còn tôi, chỉ có một bóng lưng và các nhân vật khác đều bị làm mờ.

 

Hạ Trăn và Hứa Nhiễm là những người nổi tiếng trong trường, một số người thích hóng chuyện đã vô cùng quả cảm, tiết lộ thông tin của họ.

 

Cơn sóng dư luận mạnh mẽ dâng lên, cuốn đi cả Hạ Trăn và Hứa Nhiễm.

 

Vụ việc này gây xôn xao lớn, chúng tôi— ba người liên quan— được trường gọi đi nói chuyện.

 

Tôi chỉ biết khóc, không nói gì cả. Dù sao thì, video đã nói rõ ràng mọi chuyện họ là người gây hại còn tôi là nạn nhân.

 

Để bảo vệ học sinh và giữ gìn danh tiếng, trường yêu cầu họ công khai xin lỗi tôi, rồi bắt tôi tha thứ cho họ, vụ việc kết thúc như vậy. Hạ Trăn đến gặp tôi, nói rằng anh ta đã xin lỗi rồi, đừng làm khó Hứa Nhiễm.

 

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt vô tội và đầy thương cảm: "Hạ Trăn, tôi mới là nạn nhân, cậu không cảm thấy thương hại tôi sao?"

 

Anh ta nhìn tôi với vẻ chán ghét, bất mãn đáp: "Cậu muốn thế nào nữa? Hứa Nhiễm đã bị mắng thế rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Cảm xúc của tôi trong mắt cậu là gì? Ban đầu là cậu làm phiền tôi, giờ lại đến đây trách tôi?"

 

Anh ta đe dọa tôi: "Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ làm cho cậu không thể ở lại trường này, cứ thử xem sao."

 

Tôi thật sự rất sợ Hạ Trăn. Tôi đã cho cậu ta cơ hội, nhưng cậu ta lại không muốn nắm lấy.

 

Tôi sợ hãi gật đầu: "Tôi đồng ý với cậu, nhưng tôi có thể hỏi cậu một câu được không?"

 

Khi nghe tôi đồng ý sẽ tha cho Hứa Nhiễm, giọng anh ta đã dịu lại: "Câu hỏi gì?"

 

"Lần trước báo cáo bài tập nhóm, cậu cố tình không đến phải không?"

 

Anh ta khẽ nghiêng người, tay đút trong túi quần, rồi nói: "Bài tập của nhóm cậu rất xuất sắc, nếu để cậu hoàn thành dễ dàng, thì Hứa Nhiễm sẽ không có cơ hội nổi bật. Tôi là bị ép buộc làm vậy."

 

Tốt lắm! Tôi lại hỏi tiếp: "Vậy trong thời gian ôn thi cuối kỳ, cậu cũng cố tình đến quấy rối tôi đúng không?"

 

"Ừ."

 

Tôi cười khổ một tiếng: "Cũng vì Hứa Nhiễm phải không?"

 

"Đúng vậy, nhưng mọi chuyện đều không liên quan đến cô ấy, là tôi tự mình làm ra quyết định."

 

Tôi nghiến chặt răng, nắm tay lại, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhớ lại sự cố trong năm hai, tôi hỏi anh ta: "Lần thi quốc gia năm hai, bài thuyết trình và PPT của tôi cũng bị Hứa Nhiễm phá hoại, đúng không?"

 

Lúc đó, đối thủ duy nhất của tôi là Hứa Nhiễm. Trường chỉ có một suất, và cơ hội của tôi cao hơn cô ấy, nhưng khi tôi vào phòng thi, tôi phát hiện PPT mà tôi đã lưu trên màn hình bị xóa sạch, và cả ổ USB của tôi cũng biến mất.

 

Khi đó, tôi đã rất hoảng hốt nên không kịp chuẩn bị tốt, điều đó khiến giáo viên nghĩ tôi thiếu nghiêm túc, thế là giải thưởng quốc gia thuộc về Hứa Nhiễm, người đã thể hiện rất xuất sắc.

 

Tôi đã nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp, nghĩ rằng mình làm mất USB, nhưng giờ tôi mới nhận ra rằng từ lúc đó, Hứa Nhiễm đã cố tình nhắm vào tôi rồi.

 

Có lẽ trong lòng cô ta, tôi là một đối thủ mạnh mẽ. Tôi đánh giá cao sự nỗ lực của cô ta trong công việc, nhưng tôi lại khinh thường những thủ đoạn hèn hạ của cô ta.

 

Cô ta không từ thủ đoạn để hạ bệ tôi, thậm chí còn lợi dụng người yêu của mình để quyến rũ tôi, và phải thừa nhận rằng tôi không thể chơi xấu như vậy.

 

Hạ Trăn không lên tiếng, điều đó như một sự thừa nhận, tôi nói tiếp: "Mọi chuyện đã qua rồi, tôi cũng không định truy cứu nữa. Hy vọng lần này mọi chuyện xong xuôi, các cậu đừng làm phiền tôi nữa. Dù sao cũng cùng một lớp, tôi không muốn làm mọi thứ trở nên quá căng thẳng."

 

Anh ta có vẻ còn chút lương tâm, ánh mắt lộ ra một tia áy náy, nhìn tôi nói: "Về chuyện đó, tôi xin lỗi thay Hứa Nhiễm. Cậu muốn bao nhiêu tiền để tôi đền bù cho cậu?"

 

"Không cần đâu, cậu về đi."

 

Sau khi anh ta rời đi, tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, tắt chức năng ghi âm.

 

Lần này, tôi không chỉnh sửa gì, giữ nguyên bản đoạn ghi âm và gửi cho trường. Nếu trường vẫn muốn dập tắt mọi chuyện, tôi không ngại đẩy mọi thứ lên cao trào.

 

"Nếu đã là trò chơi, thì phải có khởi đầu và kết thúc."