Thanh Xuân Vườn Trường Của Tra Nam, Tiện Nữ

Chương 9



Một lúc sau, cửa mở ra. Hạ Trăn bước ra ngoài, khóe môi dính chút máu, ánh mắt lảng tránh.

 

Anh ta nhìn tôi, cười gượng: "Tôi tưởng cậu ta bắt nạt em, nên mới đánh nhau một trận."

 

Tôi nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi: "Oh, thế à?"

 

Anh ta gật đầu, rồi nhanh chóng kéo tôi đi, như thể muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

 

Trước khi rời đi, tôi liếc nhìn vào phòng vệ sinh— Ngô Dạng đang tựa vào tường, cúi đầu, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, khói mỏng lượn lờ bao quanh.

 

Từng cử chỉ, từng lời nói của anh ta, càng khiến tôi chắc chắn hơn một điều— Bữa tiệc đêm nay, nhất định không đơn giản.

 

12.

 

Bữa tiệc sinh nhật này, gần như tất cả những người đến dự đều thuộc về nhóm bạn của Hạ Trăn, thêm vào đó là một vài bạn học có quan hệ tốt với họ.

 

Tôi và mấy người bạn cùng phòng hoàn toàn lạc lõng giữa đám đông.

 

Trên sân thượng biệt thự, nam nữ ăn uống vui chơi, chìm đắm trong ánh đèn mờ ảo, tận hưởng sự xa hoa phóng túng của màn đêm. Sau khi bài hát mừng sinh nhật kết thúc, ánh đèn chuyển thành một màu xanh tím đầy mập mờ.

 

Giữa những ánh mắt mong đợi, Hạ Trăn cầm một bó hoa hồng quỳ một gối trước mặt tôi. Tiếng xuýt xoa và những lời trầm trồ vang lên từ xung quanh.

 

Anh ta ngước nhìn tôi, giọng nói chân thành mà dịu dàng: "Diên Diên, làm bạn gái anh nhé."

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Tôi nhận lấy bó hoa, mắt đỏ hoe, khóe mắt lăn ra hai giọt nước mắt cảm động: "Được, em đồng ý. Hạ Trăn, em cũng thích anh."

 

Nhưng đúng lúc tôi gật đầu, một tràng cười vang lên từ phía đám đông. Hứa Nhiễm cùng bạn cùng phòng của cô ta, còn có mấy người bạn của Hạ Trăn, tất cả đều cười nhạo.

 

"Ha ha ha, cô ta thực sự đồng ý rồi! Hóa ra cái danh 'học sinh gương mẫu cao ngạo' cũng chỉ đến thế mà thôi!"

 

Tôi ngẩn người, bàn tay siết chặt bó hoa.

 

Cảm giác hoang mang trào lên, tôi ngước nhìn Hạ Trăn, giọng nói run rẩy đầy tủi thân: "Hạ Trăn, họ đang nói gì vậy?"

 

Anh ta nhếch môi cười lạnh, sau đó chậm rãi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương.

 

Nhưng anh ta không đeo nó cho tôi. Mà đi đến bên cạnh Hứa Nhiễm nắm lấy tay cô ta, giọng nói dịu dàng hoàn toàn khác hẳn giọng điệu vừa rồi với tôi: "Hứa Nhiễm, ván này anh thắng rồi. Em bây giờ nên thực hiện lời hứa, đồng ý làm bạn gái anh đi chứ?"

 

Tôi sững sờ tại chỗ.

 

Hứa Nhiễm nhìn tôi đầy đắc ý, sau đó đưa tay đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình. Tiếp theo, cô ta vòng tay ôm lấy cổ Hạ Trăn, hôn anh ta say đắm ngay trước mặt tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Tôi lảo đảo lùi về sau một bước, hai mắt đỏ hoe giọng nói nghẹn ngào: "Hạ Trăn… rốt cuộc là chuyện gì?"

 

Anh ta buông Hứa Nhiễm ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, giọng điệu châm chọc: "Chỉ là chơi đùa một chút thôi. Em lại tưởng thật à?"

 

Bó hoa trong tay tôi rơi xuống đất, mọi thứ như đổ sụp trước mắt.

 

Tôi nghẹn ngào, từng câu từng chữ đều run rẩy: "Không thể nào… anh đang nói dối đúng không? Anh thực sự thích em, đúng không?"

 

Hứa Nhiễm cười khẩy, giọng điệu đầy giễu cợt: "Anh ấy theo đuổi cô chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi. Cái vẻ cao ngạo của cô, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thực dụng thích bám vào người có tiền. Cô nghĩ cô xứng với Hạ Trăn sao?"

 

Tôi cứng đờ, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Ngay lúc này, bạn cùng phòng của tôi bước lên chắn trước mặt tôi, cầm một chai champagne hất thẳng vào người Hạ Trăn và Hứa Nhiễm.

 

Bọn họ hét lên kinh ngạc, mấy người bạn của Hạ Trăn lập tức xông tới, định làm lớn chuyện. Tôi hoảng hốt kéo bạn mình lại, ngăn họ gây gổ.

 

Sau đó, tôi nhìn thẳng vào Hạ Trăn ánh mắt đầy thất vọng, từng chữ sắc bén như lưỡi dao: "Anh không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?"

 

Hạ Trăn quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào tôi.

 

Ngược lại, Hứa Nhiễm đứng ra, giọng nói đầy châm chọc: "Là do cô không biết tự lượng sức mình! Cả lớp đều biết tôi và Hạ Trăn ở bên nhau, vậy mà cô cứ cố bám lấy anh ấy. Cô tự nguyện làm kẻ thứ ba, thì liên quan gì đến Hạ Trăn?"

 

Những người xung quanh chỉ đứng xem trò vui, không ai nói giúp tôi một lời. Chỉ có bạn cùng phòng của tôi, tay nắm chặt cổ chai rượu, ánh mắt sắc lạnh.

 

Tôi hít sâu, cố kiềm chế cảm xúc, rồi nhìn thẳng vào họ, cười nhạt: "Vậy tức là ngay từ đầu, các người tiếp cận tôi, lừa gạt tình cảm của tôi chẳng qua chỉ để sỉ nhục tôi, khiến tôi trở thành trò cười cho mọi người, đúng không?"

 

Không ai trả lời, chỉ có những ánh mắt giễu cợt đầy khinh bỉ đáp lại tôi.

 

Tôi cầm chai rượu bên cạnh, dốc thẳng lên đầu mình. Chất lỏng lạnh buốt chảy dọc xuống cổ thấm ướt quần áo, mái tóc.

 

Tôi run rẩy, ánh mắt đau đớn nhìn Hạ Trăn, giọng nói nghẹn ngào: "Tôi cứ tưởng anh thật lòng với tôi. Hóa ra tất cả chỉ là cái bẫy của anh… Là tôi ngu ngốc, tin vào những lời ngon ngọt của anh. Hạ Trăn, Hứa Nhiễm, tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

 

Nói xong, tôi ôm mặt chạy đi, khuỵu xuống một góc khóc nức nở. Nhưng đồng thời, tôi cũng nhanh chóng lấy chiếc điện thoại đã giấu sẵn trong bóng tối, kiểm tra đoạn video quay lén.

 

Bạn cùng phòng chạy đến, ôm chặt lấy tôi cũng khóc theo. Cầm chắc chiếc điện thoại trong tay, tôi vừa khóc vừa rời khỏi biệt thự.

 

Bước ra ngoài, tôi thở phào nhẹ nhõm, cởi bỏ chiếc áo khoác ướt đẫm mùi rượu.

 

Ngay lúc đó, một bóng người xuất hiện từ phía sau.

 

Ngô Dạng, người cả buổi tối chưa từng lộ diện đột nhiên đứng sau lưng tôi. Anh ta cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng khoác lên vai tôi đôi mắt chứa đầy sự áy náy.

 

"Xin lỗi."

 

Tôi cười lạnh, nhìn thẳng vào anh ta: "Vậy là cậu cũng biết hết, đúng không?"