Thanh Xuân Vườn Trường Của Tra Nam, Tiện Nữ

Chương 3



Hóa ra Tiểu Kỳ tham gia đội ghép ngẫu nhiên trong thành phố, nhóm vừa đủ bốn người nên cô ấy mới được nhận vào. Không ngờ lại bị đồng đội nhắm vào chơi xấu.

 

Trong đội, ngoài tên kiếm khách kia ra thì ba người còn lại đều đang spam chat phàn nàn về cô ấy. Tiểu Kỳ cũng biết mình chơi không giỏi nên không dám cãi lại.

 

Mấy người này thành công khơi dậy ý chí chiến đấu trong tôi. Tôi cầm lấy điện thoại của Tiểu Kỳ, bắt đầu giúp cô ấy lật ngược tình thế.

 

Sau khi kéo lại bảng thành tích về mức cân bằng, đồng đội vẫn không chịu buông tha còn nói tôi chỉ biết ‘hôi mạng’ cướp điểm. Tôi bật cười vì tức, cái loại đồng đội này thật sự không xứng đáng để thắng.

 

Thế là tôi cố tình để lộ sơ hở, liên tục ‘tặng điểm’ cho đối phương.

 

Tên kiếm khách nhanh chóng nhận ra tôi cố tình phá game, bèn nhắn an ủi: "Anh em, đánh đàng hoàng đi. Ván sau tôi song hành với cậu, giúp cậu báo thù."

 

Tôi hậm hực đáp lại: "Cậu không xứng!"

 

Nhìn bọn họ thua thảm, tâm trạng tôi bỗng tốt hẳn lên. Để bù lại cho Tiểu Kỳ bị tụt hạng, tôi bảo cô ấy đăng nhập vào tài khoản phụ của tôi, rồi cùng cô ấy đánh mấy trận.

 

Vừa chuẩn bị vào trận, tôi nhận được một lời mời kết bạn— không ngờ lại chính là tên kiếm khách phe mình lúc nãy.

 

Hắn nhắn: "Dẫn Tiểu Kỳ chơi một trận, coi như thay mặt đồng đội xin lỗi."

 

Tôi hỏi ý kiến Tiểu Kỳ, thấy cô ấy đồng ý tôi mới chấp nhận lời mời rồi kéo hắn vào đội. Sau ba trận thắng liên tiếp, tôi trả tài khoản lại cho Tiểu Kỳ để cô ấy tiếp tục chơi cùng kiếm khách, còn mình thì rời trận.

 

Không ngờ Tiểu Kỳ cũng thoát theo, bĩu môi nói: "Hắn muốn kết bạn WeChat với tớ, còn bảo sau này sẽ thường xuyên dẫn tớ chơi cùng."

 

Tôi nheo mắt nhìn cô ấy, cười đầy gian xảo: "Thế cậu đồng ý rồi à?"

 

Cô ấy đỏ mặt, lúng túng đáp: "Ai da, chỉ là để leo hạng thôi mà!"

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Tôi bĩu môi lười tranh luận, tiếp tục quay lại giường đọc tài liệu của mình.

 

4.

 

Trong buổi báo cáo bài tập nhóm, Hạ Trăn không xuất hiện. Mười phút sau khi vào tiết, anh ta mới nhắn tin nói rằng mình không khỏe, nên đã xin nghỉ.

 

Tôi cố nén cơn bực bội, chỉ gửi lại một icon mặt cười: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé."

 

Anh ta đáp lại bằng một sticker tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi, tôi cứ nghĩ mình có thể đến lớp bình thường, nhưng vừa đến dưới tòa giảng đường đã thấy choáng váng, đành phải vào phòng y tế."

 

Nhóm chat lập tức nổ tung, mọi người xôn xao bàn luận xem nên làm thế nào, nhưng chẳng ai dám nói một lời trách móc Hạ Trăn.

 

Tôi nhắn để trấn an cả nhóm: "Đừng lo, tôi sẽ lên thuyết trình."

 

May mà PPT do tôi chuẩn bị, vẫn có thể xoay xở được.

 

Hạ Trăn gửi tin nhắn: "Cậu làm được không?"

 

"Không vấn đề, cứ yên tâm." Tôi đã trải qua bao nhiêu tình huống rồi, thuyết trình bài tập thôi mà, chuyện nhỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Bước lên bục giảng, tôi vô tình chạm mắt với Hứa Nhiễm. Ánh mắt cô ấy có chút kỳ lạ, như thể đang chờ xem tôi thất bại.

 

Thật khó hiểu.

 

Tôi tự tin trình bày bài báo cáo, từng bước đều gọn gang và mạch lạc. Bên dưới vang lên tràng pháo tay hưởng ứng, chỉ có Hứa Nhiễm vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó chịu, nhìn tôi không mấy vui vẻ.

 

Rõ ràng mấy hôm trước còn cười nói vui vẻ với tôi, sao bây giờ lại như thể tôi nợ cô ấy thứ gì vậy?

 

Cô giáo khá thân với tôi, bà ấy dành lời khen cho nhóm tôi với vẻ hài lòng.

 

Nhóm chat lập tức rộn ràng pháo hoa:

 

"Tổ trưởng đỉnh quá!"

 

"Tuyệt vời! Nhóm mình được khen rồi, có khi điểm đánh giá hàng ngày cũng cao hơn chút đấy!"

 

Hạ Trăn gửi ba dấu hỏi liền: "Chuyện gì thế?"

 

Các thành viên khác quay lại video lúc tôi thuyết trình rồi gửi vào nhóm: "Từ giờ cứ lấy tiêu chuẩn của tổ trưởng mà làm theo nhé."

 

Hạ Trăn cũng hưởng ứng: "Quá xuất sắc! May mà có cậu, không thì tôi chắc áy náy c.h.ế.t mất. @Diên Triết."

 

Tôi khiêm tốn gửi vào nhóm một bao lì xì 100 tệ, chia đều cho năm người, mỗi người vừa đủ mua một cốc trà sữa. Không ngờ Hạ Trăn cũng gửi một bao lì xì khác, hẳn 200 tệ với lý do là để xin lỗi mọi người.

 

Thấy anh ta có vẻ rất áy náy, tôi bèn nhắn an ủi: "Không sao đâu, chỉ là một bài tập thôi mà. Cậu cũng đâu cố tình."

 

Chuyện kết thúc tốt đẹp, tôi liền giải tán nhóm chat. Để cảm ơn tôi đã giúp mình, Hạ Trăn mời tôi uống trà sữa còn là cốc cỡ lớn đầy trân châu.

 

"Cảm ơn nha." Theo phép lịch sự tôi cảm ơn anh ta.

 

Hạ Trăn cười cười nói: "Đừng khách sáo với tôi thế, nghe xa lạ lắm."

 

Tôi thầm nghĩ, vốn dĩ chúng tôi cũng chẳng thân thiết gì mấy.

 

Buổi tối, sân vận động có một buổi biểu diễn âm nhạc, Hạ Trăn liền kéo tôi đi xem. Bạn cùng phòng của anh ta là thành viên ban nhạc, anh ta muốn đi cổ vũ.

 

Trong lớp tôi, người duy nhất tham gia ban nhạc chính là Ngô Dạng.

 

5.

 

Anh ta là giọng ca chính, chất giọng khàn đặc trưng thu hút không ít người hâm mộ. Cộng thêm ngoại hình điển trai, ở trường cũng xem như là một ngôi sao nhỏ. Hứa Nhiễm và nhóm bạn ngồi ở khu vực bên trong, chúng tôi không chen vào được, đành phải đứng ngoài xem.

 

Ngô Dạng cất giọng hát một bài dân ca. Với chất giọng khàn và trầm ấm khi hát dân ca, nếu không làm người ta mê đắm thì còn ai làm được nữa?

 

Tuy tính cách khó gần, nhưng phải thừa nhận rằng cậu ta rất có tài— không chỉ hát mà còn sáng tác được.

 

Sinh viên trên sân bật đèn flash điện thoại, hòa theo giai điệu mà lắc lư theo nhịp. Hạ Trăn bất ngờ nắm lấy tay tôi, giơ lên rồi đung đưa theo tiết tấu.