Thanh Xuân Vườn Trường Của Tra Nam, Tiện Nữ

Chương 4



Tôi giật tay lại, lúng túng nói: "Cậu cứ từ từ nghe đi, tôi đi tìm bạn cùng phòng đã."

 

Rời khỏi đám đông, tôi lấy khăn ướt từ trong túi ra, lau tay chỗ vừa bị anh ta nắm lấy.

 

Dần dần, trong lớp bắt đầu lan truyền tin đồn rằng Hạ Trăn đang theo đuổi tôi. Tôi coi như không nghe thấy, tự động bỏ ngoài tai những lời bàn tán ấy.

 

Hạ Trăn ngồi xuống bên cạnh tôi, đặt một hộp sô cô la trước mặt. Anh ta nhìn tôi, rồi hỏi: "Cậu có tin không?"

 

"Tin cái gì?" Tôi không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán vào sách, nhưng đầu óc thì đã lơ lửng tận đâu.

 

Anh ta nhìn tôi, giọng nghiêm túc: "Chuyện tôi thích cậu."

 

Tôi cắn nhẹ môi, ngước mắt lên nhìn anh ta, rồi bình tĩnh đáp: "Chỉ là tin đồn thôi, có gì đáng tin chứ?"

 

Anh ta nhìn tôi, khẽ cười: "Nhưng tôi tin."

 

"Hả?" Tôi kinh ngạc thốt lên.

 

Anh ta cười khổ: "Bọn họ nói không sai, tôi thích cậu."

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Giọng anh ta không hề nhỏ, đủ để những người xung quanh nghe rõ ràng. Xung quanh vang lên từng đợt tiếng xuýt xoa, khiến tôi rơi vào tình thế khó xử. May mà giáo viên bước vào đúng lúc, kịp thời giải vây cho tôi.

 

Dù chưa từng yêu đương, nhưng tôi biết rõ cảm giác thích một người là như thế nào. Còn thái độ của Hạ Trăn đối với tôi, hoàn toàn không giống thích mà giống như một sự tiếp cận có chủ đích, thậm chí là cố ý lấy lòng.

 

Ít nhất, trong ánh mắt anh ta tôi chưa từng nhìn thấy thứ gọi là ‘thích’.

 

Từ sau khi anh ta đích thân xác nhận tin đồn, cơn cuồng nhiệt theo đuổi của anh ta liền bùng nổ mạnh mẽ. Tôi đã từ chối thẳng thừng, nhưng anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc.

 

Thôi thì cứ để anh ta theo đuổi, miễn là đừng làm phiền đến chuyện học hành của tôi. Trong mắt người khác, Hạ Trăn đối với tôi là tình sâu như biển, mang theo quyết tâm ‘không phải em thì không cưới’.

 

Nhưng với tôi, đó chẳng qua chỉ là một sự hứng thú nhất thời, muốn trêu chọc tôi một chút mà thôi.

 

Hôm nay, anh ta tặng tôi một chiếc túi hàng hiệu phiên bản mới nhất, tôi lập tức chuyển khoản trả tiền lại. Anh ta không chịu nhận, thế là tôi thẳng tay chặn luôn.

 

Không còn cách nào khác, anh ta đành gọi điện: "Bỏ chặn tôi đi, tôi nhận tiền là được chứ gì?"

 

Dù sao tôi cũng không thích cái túi đó, nên đơn giản là trả lại anh ta không kèm theo tiền: "Tôi không thích nợ cậu cái gì. Nhưng nếu tôi trả tiền, thì tôi sẽ hết sạch tiền sinh hoạt. Thế nên, cái túi này cậu cứ cầm về đi."

 

Anh ta hoàn toàn sững sờ trước hành động của tôi, đứng đực ra hồi lâu mà không nói nên lời. Nhân lúc anh ta còn đang đơ người, tôi xoay người rời đi.

 

6.

 

 

Hạ Trăn theo đuổi tôi, giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ. Dù tôi từ chối bao nhiêu lần thì anh ta vẫn không để tâm, thậm chí chẳng có chút d.a.o động nào về mặt cảm xúc.

 

Tối hôm đó, khi vừa từ thư viện trở về ký túc xá, tôi bất ngờ bị anh ta chặn lại ngay dưới lầu. Chóp mũi anh ta đỏ bừng vì lạnh, hàng mi vương đầy hơi nước.

 

Tôi cau mày, hỏi: "Sao lại để mình lạnh đến mức này?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Anh ta khẽ cười: "Đợi cậu đấy."

 

Rồi từ sau lưng, anh ta rút ra một bó hoa: "Chúc mừng sinh nhật."

 

Tôi liếc nhìn bó hồng nhưng không nhận lấy, chỉ chuyển chủ đề: "Cậu đứng đây bao lâu rồi?"

 

Anh ta rụt mặt vào chiếc khăn quàng cổ: "Gần một tiếng rồi."

 

"Mau về đi, cẩn thận cảm lạnh."

 

Anh ta cố chấp nhét bó hoa vào tay tôi, rồi cười gượng gạo: "Diên Diên, tôi vốn dĩ đã mua bánh sinh nhật cho cậu, nhưng do không liên lạc được nên đành đứng đây đợi. Bánh kem… để lần sinh nhật sau tôi đền bù nhé."

 

Tôi nhẹ giọng đáp: "Cảm ơn cậu, nhưng tôi không thích tổ chức sinh nhật."

 

Lời từ chối của tôi, anh ta chẳng để tâm mấy mà chỉ gật đầu: "Tôi biết rồi."

 

Anh ta rời đi, để lại tôi với bó hoa trong tay thở dài đầy phiền muộn. Về đến ký túc xá, Tiểu Kỳ lại tìm tôi nhờ giúp đỡ.

 

Tên kiếm khách kia bắt đầu nghi ngờ cô ấy, cảm thấy cách chơi của cô ấy khác hẳn trước đây, liền hỏi liệu có phải cô ấy nhờ người đánh hộ không.

 

Vì muốn giữ chân cao thủ này, Tiểu Kỳ lại cầu cứu tôi giúp cô ấy đánh trận. Không còn cách nào khác, tôi đành cầm máy chơi giúp cô ấy. Tiểu Kỳ thường chơi ở vị trí hỗ trợ, nên để không trùng vai trò với đồng đội tôi cũng phải chọn hỗ trợ.

 

Năm phút sau khi vào trận, kiếm khách gửi tin trong đội: "Đừng lao lên, chỉ cần đứng sau buff m.á.u cho tôi là đủ."

 

Tôi đã quen chơi kiếm khách, cứ thấy giao tranh là muốn xông lên. Nhưng hỗ trợ có sát thương quá yếu, tôi chơi mà cứ thấy bức bối không chịu nổi.

 

Anh ta hạ gục được trị liệu của đối phương, rồi bảo tôi vào nhặt trang bị. Nhặt xong, tôi không ghép thành thuốc hồi m.á.u mà ghép luôn một món trang bị tấn công.

 

Trên đầu anh ta hiện ba dấu hỏi chấm.

 

Tôi nhắn lại: "Thuốc hồi m.á.u lâu quá."

 

Chủ yếu là… không có sát thương, tôi nhìn mà sốt ruột.

 

Pháp sư trong đội nhắn lại: "Cậu buff m.á.u một lần mà mất 30% HP, liều lĩnh quá."

 

Tôi đáp lại ngay: "Nhưng như vậy cũng khiến đối thủ mất 5% HP mà."

 

Kiếm khách đột ngột đứng im tại điểm hồi sinh.

 

Ngay sau đó, tin nhắn của Tiểu Kỳ trên WeChat bật lên: "Cậu nhờ người đánh hộ à?"

 

Tôi trả lời: "Không mà?"

 

Anh ta nhắn lại: "Hôm nay cậu chơi không giống mọi khi."

 

Tôi bâng quơ đáp: "Chẳng phải bình thường tôi cố ý chơi tệ để có cơ hội gần gũi cao thủ sao?"

 

Vừa gửi tin xong, Tiểu Kỳ suýt thì phát điên gào lên bảo tôi rút lại ngay.