Tôi vội vàng thu hồi tin nhắn, nhưng chắc kiếm khách cũng đã kịp thấy.
Đồng đội hỏi tôi: "Trị liệu, cậu là con gái à?"
Tôi đáp lại ngay: "Không, tôi là con trai."
Kiếm khách lập tức gửi tin riêng: "Lần trước cậu bật mic giọng con gái, nghe còn là kiểu ngọt ngào nữa. Chẳng lẽ dùng voice changer?"
Tôi quay sang nhìn Tiểu Kỳ. Cô ấy cười gượng: "Tớ chỉ hơi cố ép giọng lại thôi mà..."
Sau trận đấu, kiếm khách nhận xét tôi chơi lần này rất tốt khác hẳn so với trước.
Tôi nhắn lại: "Đâu có, là tại cao thủ dạy giỏi thôi."
Hai ván tiếp theo, tôi đổi sang chơi pháp sư.
Đánh xong hai ván, kiếm khách lại hỏi: "Cậu thật sự không phải nhờ người đánh hộ à?"
Tôi trả lời: "Không mà, thao tác của tôi lúc lên lúc xuống, hôm nay vừa hay lên tay thôi."
Anh ta cười nhạt: "Ha, thế à?"
Câu này khiến tôi hơi chột dạ, đành im lặng không trả lời nữa.
7.
Ván cuối cùng, anh ta kéo vào đội hai tên đồng đội chửi người lần trước.
Trong đội giờ có bốn người, còn thiếu một. Vừa thấy tôi đăng nhập game, Tiểu Kỳ đã nhanh chóng mời tôi vào đội.
Lần này, tôi nhất định phải dạy cho hai tên ‘tân binh gà mờ’ kia một bài học.
Trận đấu vừa bắt đầu, hai người kia bất ngờ bật mic. Tiểu Kỳ và tôi liếc nhìn nhau, cảm giác giọng nói này quen đến lạ.
Bạn cùng phòng tôi vừa nghe xong, liền kích động nói: "Không phải đây là giọng của Hứa Nhiễm sao?"
Tôi và Tiểu Kỳ không bật mic, chỉ lặng lẽ nghe hai cô gái trong đội nói chuyện. Nghe một lúc, không còn nghi ngờ gì nữa— đây chính là Hứa Nhiễm và cô bạn thân của cô ta.
Vừa vào trận, hai người đó chẳng thèm lên cấp hay mua trang bị, mà lao thẳng vào giao tranh. Kết quả, một người bị g.i.ế.c còn một người thì dính tí m.á.u trên đầu, sau đó họ liền bắt đầu đổ lỗi cho Tiểu Kỳ.
Hứa Nhiễm lên tiếng: "Trị liệu cậu c.h.ế.t rồi à? Không biết buff m.á.u sao?"
Tôi thay Tiểu Kỳ trả lời: "Đây chính là tiếng gào thét của kẻ yếu kém à?"
Tôi đánh đối phương đến mức chỉ còn chút máu, nhưng cố ý không kết liễu.
Ngay lập tức, đồng đội nhắn lên nhóm: "Trị liệu mau tới đây, có hai tên sắp c.h.ế.t để cậu lấy điểm hạ gục này!"
Trận đấu mới trôi qua mười phút, Hứa Nhiễm và cô bạn thân đã giành mạng của tôi mấy lần.
Nhưng lần nào cũng vì hai người họ ngu ngốc mà để đối thủ chạy thoát.
Lần này, tôi cứ để họ tự do tranh giành xem sao. Cả hai đều đã c.h.ế.t hai lần, nếu bị g.i.ế.c thêm lần nữa, sẽ bị loại khỏi trận. Dù hai đối thủ đang còn ít máu, nhưng với trình độ của hai ‘tay mơ’ này, họ vẫn có khả năng bị phản công và bị hạ gục.
Tiểu Kỳ phối hợp rất ăn ý, nhắn trong đội: "Tới ngay đây, đợi tớ chút!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Quả nhiên, Hứa Nhiễm và bạn cô ta liền lao đến cướp. Ba giây sau, hệ thống thông báo họ bị tiêu diệt.
Hứa Nhiễm bật mic, giận dữ chất vấn tôi: "Kiếm khách, cậu cố ý đúng không?"
Tôi nhắn tin trả lời: "Ha ha, là do các cậu quá ngu thôi."
Trận đấu kết thúc, và bên chúng tôi thua.
Tên kiếm khách của Tiểu Kỳ nhắn tin riêng cho tôi trong đội: "Anh em, thao tác không tệ đâu."
Tôi đáp lại: "Cũng tạm thôi."
Cô bạn thân của Hứa Nhiễm bắt đầu làm nũng: "Ngô Dạng, cậu giỏi quá đi! Còn lợi hại hơn cậu ta nhiều!"
Tiểu Kỳ tròn mắt nhìn tôi, "Tớ không nghe nhầm đấy chứ? Cô ta gọi là… Ngô Dạng?"
Tôi ngạc nhiên: "Cậu chơi game với anh ta lâu thế rồi, không nhận ra sao?"
"Anh ta chưa bao giờ bật mic, chỉ nhắn tin với tớ thì tớ làm sao mà biết được?" Tiểu Kỳ nhíu màu đáp lại.
May mà nãy giờ tôi và Tiểu Kỳ vẫn chưa bật mic. Ván trước bị thua trận, để bù lại cho Tiểu Kỳ tôi mở thêm một ván nữa.
Ngay lúc đó, một tin nhắn ‘Yêu cầu cùng đội’ bật lên. Tôi nhìn yêu cầu mà suýt nữa phun cả ngụm nước đang uống ra ngoài.
Ngô Dạng… muốn vào đội của chúng tôi.
8.
Tiểu Kỳ vốn dĩ đã rất hâm mộ Ngô Dạng, cô ấy kích động đến mức bóp c.h.ặ.t t.a.y tôi: "A a a! Không ngờ lại là Ngô Dạng! Ui cha, tớ đã kết bạn với tài khoản phụ của anh ấy!"
Sau khi được mời vào đội, người chưa từng bật mic như Ngô Dạng vậy mà lần này lại mở mic.
Anh ta nói: "Xin lỗi nhé, hai cô gái ở ván trước là bạn tôi, có hơi nặng lời, tôi thay mặt họ xin lỗi hai cậu."
Tiểu Kỳ bật mic, cố tình bóp giọng ngọt lịm: "Không sao đâu~ Tụi tôi rộng lượng lắm, không thèm chấp mấy con gà đâu~"
Tôi nhịn cười, giơ ngón cái ra hiệu tán thưởng cô ấy.
Ngô Dạng khẽ cười một tiếng: "Bắt đầu trận thôi."
Trận đấu kết thúc, Ngô Dạng nói muốn nhờ tôi giúp một việc, rồi hỏi xin WeChat của tôi.
Tôi đưa cho anh ta tài khoản phụ.
Ngay lập tức, anh ta kết bạn và nhắn tin: "Chào bạn."
Tôi đáp: "Có chuyện gì à?"
Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ nói vài câu khách sáo, ai ngờ lại anh ta thẳng thắn đi thẳng vào vấn đề: "Cậu là sinh viên đại học đúng không?"
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
"Ừ, đúng vậy."
Ngay sau đó, anh ta gửi cho tôi một đường link. Là giải đấu ‘Thiên Cơ’ dành cho sinh viên đại học do ban tổ chức chính thức phát động. Các trường đại học trên toàn quốc có thể ngẫu nhiên ghép đội, tạo thành đội hình năm người, thời hạn đăng ký chỉ còn một tháng.
Tôi còn đang đọc thông tin, thì tin nhắn của anh ta lại đến: "Đội chúng tôi còn thiếu một người. Cậu có thể tham gia cùng không?"
Tôi vốn cũng thích eSports, lại từng muốn tham gia giải đấu này. Nhưng nghĩ đến việc nếu Ngô Dạng biết tôi là ai, liệu anh ta có thấy mình bị chơi xỏ rồi vì giận dỗi mà đuổi tôi ra khỏi đội không?