Tôi do dự, rồi nhắn lại: "Tôi chơi không giỏi lắm, chắc thôi vậy."
"Tôi đã xem lại các trận đấu trước đây của cậu, thao tác của cậu thực sự rất tốt, có những kỹ năng mà ngay cả tôi cũng chưa làm được. Cậu có thể suy nghĩ lại không?" Ngay sau đó, anh ta kéo tôi vào một nhóm chat, tổng cộng năm người tính cả tôi.
Vừa vào nhóm, tất cả đồng loạt gửi tin nhắn thoại chào mừng.
Tôi định bấm thoát nhóm nhưng vì ngại nên tay cứ lưỡng lự không bấm xuống được. Nhóm bắt đầu gửi hàng loạt video, tất cả đều do Ngô Dạng quay lại, mà nhân vật chính trong game… chính là tôi.
Những người khác liên tục khen ngợi, tâng bốc tôi lên tận mây xanh. Màn ‘dội b.o.m lời khen’ này, tôi thực sự chịu thua.
Nhìn họ nhiệt tình như vậy, tôi không tiện từ chối nữa đành gật đầu đồng ý. Nhưng vấn đề lại xuất hiện, muốn đăng ký tham gia giải đấu yêu cầu phải dùng tên thật. Như vậy, với tư cách là đội trưởng, Ngô Dạng chắc chắn sẽ biết được danh tính của tôi.
Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến tôi đau đầu.
Ngày hôm sau, anh ta nhắn tin vào nhóm: "Xin lỗi, quên giới thiệu. Tôi là Ngô Dạng, sinh viên năm ba trường Đại học A Nam Thành. @Mọi Người."
Sau khi anh ta giới thiệu, những người khác trong nhóm cũng lần lượt giới thiệu theo.
Hóa ra bọn họ đều là sinh viên của Nam Thành. Bây giờ tôi mà im lặng thì có vẻ kỳ lạ, đành miễn cưỡng nhắn lại: "Tôi cũng học ở Nam Thành, năm ba."
Lời giới thiệu ngắn ngủn, và thiếu cảm xúc đến mức ngay cả tôi cũng thấy mất tự nhiên.
9.
Tối Giao thừa, Hạ Trăn hẹn tôi đi xem phim.
Để tránh không khí ngại ngùng, tôi rủ luôn bạn cùng phòng đi cùng. Nhưng khi vừa đến trước rạp chiếu phim tôi đã trông thấy Ngô Dạng, Hứa Nhiễm và cô bạn thân của cô ấy.
Xem ra tôi đã nghĩ nhiều rồi. Hạ Trăn rủ tôi đi xem phim, chẳng qua chỉ là tiện thể chứ không phải có ý đặc biệt gì.
Anh ta bước tới, mỉm cười nói: "Cậu đến rồi, mau vào thôi."
"Cảm ơn." Tôi gật đầu.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, mà số ghế của Hạ Trăn và Hứa Nhiễm lại là 1314.
Bạn cùng phòng tôi ngửi thấy điều gì đó bất thường, ghé sát tai tôi thì thầm: "Hạ Trăn làm cái gì vậy? Nói là theo đuổi cậu mà lại ngồi ghế tình nhân với Hứa Nhiễm?"
Tôi nhìn hai người ở hàng ghế trước, cảm giác có gì đó không đúng lắm. Tôi vốn không hứng thú với phim tình cảm, xem một lúc đã thấy buồn ngủ.
Đang lim dim, thì điện thoại rung lên báo có tin nhắn WeChat. Tôi vội vàng bật chế độ im lặng, rồi mở tin nhắn.
Là Ngô Dạng gửi tin nhắn: "Cậu suy nghĩ xong chưa? Nếu cảm thấy khó xử tôi sẽ tìm người khác, đừng tự áp lực. Mấy anh em trong nhóm đều dễ nói chuyện lắm. Nếu cậu rời đi, cùng lắm thì họ chỉ buồn một chút thôi, cũng không có gì to tát cả."
Buồn… một chút thôi?! Tên khốn này có chắc là đang an ủi tôi không?
Ngay lúc đó, nhóm chat của chiến đội xuất hiện thông báo mới.
Ai đó đã gửi một bao lì xì— 500 tệ.
Tin nhắn liên tục bật lên: "@Mọi Người Chúc mừng năm mới!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nhìn từng dòng tin nhắn, lòng tôi càng thêm rối bời. Sự nhiệt tình của họ giống như một hòn đá lớn đè nặng trong tôi. Có lẽ, tôi đã lên nhầm thuyền giặc rồi, bây giờ muốn xuống cũng không dễ.
Thôi thì đau ngắn còn hơn đau dài.
Ở lại hay rời đi, cứ để đội trưởng Ngô Dạng quyết định đi. Tôi sẽ thẳng thắn nói rõ với anh ta, như vậy cũng đỡ rắc rối hơn.
Ngô Dạng ngồi ngay phía trước bên phải tôi.
Nhìn anh ta chăm chú vào màn hình điện thoại, tôi cắn răng, trực tiếp gửi tin nhắn riêng: "Ngô Dạng, cậu quay đầu lại nhìn về phía sau bên trái đi."
Anh ta ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong giây lát, rồi từ từ quay đầu lại. Tôi giơ màn hình tin nhắn của mình lên cho anh ta xem, khoảnh khắc ánh mắt anh ta chạm vào màn hình điện thoại của tôi, cả người như hóa đá.
Sau đó, anh ta nhìn tôi với ánh mắt rất phức tạp. Tôi chỉ có thể cười gượng, ra vẻ áy náy.
Anh ta gửi tin nhắn: "Cậu là… Diên Triết?"
Tôi: "Ừ."
Ngô Dạng: "Vậy người song hành cùng cậu là…?"
Tôi: "Bạn cùng phòng tôi, Lâm Mộc Kỳ. Giờ cậu biết rồi, vậy tôi cũng không cần lấn cấn nữa… Tôi rời nhóm đây."
Ngô Dạng: "Đợi đã. Cậu thật sự không muốn tham gia sao? Nhưng chúng tôi rất muốn có cậu trong đội. Hãy suy nghĩ thêm đi, học ủy?"
Ngay sau đó, anh ta gửi kèm một sticker dễ thương.
Tôi kinh ngạc đến mức nuốt khan một cái.
Không đúng lắm… Chẳng phải lúc này anh ta nên giận dữ vì tôi đã lừa mình sao? Không phải nên ngay lập tức đá tôi ra khỏi nhóm à?
Sao bầu không khí lại khác hoàn toàn so với tưởng tượng của tôi thế này?
Ngồi bên cạnh, Hạ Trăn có vẻ đã nhận ra sự tương tác giữa tôi và Ngô Dạng. Anh ta nghiêng người về phía Ngô Dạng, như muốn nhìn vào màn hình điện thoại của anh ta. Nhưng Ngô Dạng lập tức tắt màn hình, rồi nhìn thẳng lên màn hình chiếu phim.
Tiểu Kỳ ghé sát tôi, hỏi nhỏ: "Cậu đồng ý chưa?"
"Chưa đâu."
"Diên Diên, Ngô Dạng chân thành như vậy, cậu cứ đồng ý đi. Nếu vô địch, còn có cơ hội lập đội với tuyển thủ chuyên nghiệp nữa đấy! Nếu là tớ, tớ đã đồng ý ngay rồi."
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Bộ phim dài gần hai tiếng.
Sau khi phim kết thúc, tôi đã đưa ra một quyết định: "Tôi đồng ý tham gia."
Ngô Dạng: "Cảm ơn cậu."
Ngay sau khi tôi nhận lời, tên nhóm chiến đội bị anh ta đổi thành "Năm Đóa Hoa Nam Thành."
10.
Tôi luôn đặt việc học lên hàng đầu, đặc biệt là khi kỳ thi cuối kỳ đang cận kề, trong giờ phúc này tôi càng không muốn phân tâm vào bất cứ chuyện gì khác.