Ngô Dạng rất chu đáo, nhắn tin cho tôi: "Cậu cứ tập trung ôn thi đi, chuyện đăng ký để tôi lo. Chờ đến kỳ nghỉ đông rồi chúng ta sẽ bắt đầu tập huấn."
Trong suốt tuần lễ ôn tập, Hạ Trăn ngày nào cũng đến tìm tôi. Anh ta cứ như gắn thiết bị định vị trên người tôi vậy, bất kể tôi đi đâu anh ta đều có thể tìm thấy. Mỗi khi tôi đang tập trung ôn bài, anh ta luôn cầm sách đến hỏi đủ thứ bắt tôi giảng giải.
Với tư cách là học ủy, tôi cũng ngại từ chối.
Nhưng giảng suốt cả buổi, tôi mới nhận ra anh ta căn bản chẳng hề nghe giảng. Khi không vờ học bài, anh ta lại ngồi cạnh tôi chơi điện thoại, lúc thì chơi game lúc thì xem phim, giống như một kẻ không thể ngồi yên quá nổi một phút.
Dưới sự ‘quấy rối’ kiên trì của anh ta, tôi cuối cùng cũng thi rớt thảm hại.
Vậy mà anh ta còn có mặt mũi hỏi tôi: "Diên Diên, tớ quan trọng hơn hay là học hành quan trọng hơn?"
Tôi trợn mắt lườm anh ta: "Cậu không có chút tự nhận thức nào à?"
Anh ta bật cười: "Tớ biết mà, trong lòng cậu tớ là quan trọng nhất."
Kết quả không ngoài dự đoán, kỳ này Hứa Nhiễm có GPA cao hơn tôi 0.1 điểm. Nhìn vào bảng xếp hạng GPA, tôi có lẽ đã hiểu lý do vì sao Hạ Trăn lại tiếp cận tôi.
Tôi kìm nén cơn giận, bắt đầu chơi trò ‘mèo vờn chuột’ với anh ta. Đã muốn chơi, vậy thì tôi chiều tới cùng.
Trong suốt kỳ nghỉ đông, Hạ Trăn không liên lạc với tôi, mà tôi cũng chẳng có thời gian chơi cùng anh ta.
Chiến đội tập huấn năm ngày mỗi tuần, mỗi ngày năm tiếng. Ngô Dạng dựa trên lối chơi của từng người, thiết kế riêng một giáo án huấn luyện.
Thời gian tập huấn chia thành mô hình 3 + 2— Ba tiếng luyện tập chung, hai tiếng luyện tập cá nhân.
Là đội trưởng, Ngô Dạng ngày nào cũng chủ động nhắc nhở trong nhóm chat, đồng hành cùng mọi người trong các buổi tập.
Tập luyện cực kỳ vất vả.
Tất cả chúng tôi đều không về nhà nghỉ, mà ở lại ký túc xá để thuận tiện cho việc tập luyện. Do tôi và Ngô Dạng học cùng một trường, để dễ trao đổi mỗi lần tập luyện, tôi đều hẹn anh ta ở quán net gần trường.
Mặc dù tôi chơi kiếm khách khá tốt, nhưng lối đánh lại quá mạnh bạo và không đủ ổn định. Sau nhiều lần thử nghiệm, cả đội thống nhất rằng tôi phù hợp với vị trí pháp sư hơn.
Ngô Dạng thực sự là một ‘quái vật toàn năng’, nghề nào cũng thông thạo. Để giảm bớt gánh nặng cho anh ta, ngoài thời gian huấn luyện tôi đã tự bỏ thêm hai tiếng luyện tập riêng.
Mười hai giờ đêm, Ngô Dạng vẫn đang online.
Anh ta nhắn tin trong game: "Sao còn chưa ngủ?"
Tôi ngáp dài một cái hai mắt cay xè, vừa xoa nhẹ huyệt thái dương vừa lười biếng trả lời: "Ngủ không được, nên vào luyện cảm giác tay chút."
Anh ta nhanh chóng gửi lời mời vào chế độ giải trí, sau đó gõ thêm một câu: "Sau mười hai giờ có sự kiện, thắng hai trận là nhận được trang bị hiếm."
Tôi dụi dụi mắt, giọng lẫn chút nghẹt mũi vì buồn ngủ: "Ừm, được thôi."
Trận đấu bắt đầu, người chơi ào ào kéo đến Sơn Thần Miếu, màn hỗn chiến kéo dài suốt ba mươi phút. Bàn tay tôi bắt đầu mỏi nhừ, cổ tay cứng đờ, nhưng đầu óc vẫn căng thẳng theo từng đợt giao tranh.
Ngô Dạng nhận ra, bỗng chốc nhàn nhạt nói: "Cậu buồn ngủ thế rồi, còn không chịu đi ngủ?"
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tôi dựa người vào ghế, chán chường thở dài: "Đã vào rồi, bỏ giữa chừng thì tiếc quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tiếng cười khẽ vang lên từ phía anh ta, vừa có chút trầm ấm, vừa có chút nhẹ nhàng.
Sau đó, anh ta đột nhiên hỏi: "Ngày mai cậu có việc gì không?"
Tôi hơi khựng lại, có phần ngạc nhiên. Nhưng nhanh chóng trả lời: "Không có."
"Mai không tập huấn, ra ngoài thư giãn một chút đi." Tôi hơi nghiêng đầu, chân mày khẽ nhíu lại.
Thư giãn?
Tôi vốn không giỏi mấy chuyện đi chơi như thế này, nhưng nếu từ chối thì lại hơi khó xử.
Thế nên tôi chỉ thờ ơ nhắn lại: "Oh."
Trận đấu kết thúc, tôi vừa định thoát game thì WeChat lại rung lên.
Là tin nhắn từ Ngô Dạng: "Tôi đã đặt hai vé rồi, mai chúng ta đi trượt tuyết nhé."
Mắt tôi trừng lớn.
Trượt tuyết?
Tôi ngồi bật dậy, chớp chớp mắt chắc chắn mình không đọc nhầm.
Vốn định từ chối ngay, nhưng ngón tay lại lưỡng lự trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng chỉ nhắn một câu: "Tôi không biết trượt, sợ té lắm."
Chưa đầy mười giây sau, Ngô Dạng nhắn lại: "Đừng sợ, mai tôi dạy cậu đơn giản lắm."
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, đầu óc có chút mơ hồ: "Được thôi, vậy mai gặp."
Một kẻ luôn hiếu thắng như tôi, ngã vô số lần trên sân trượt tuyết cũng là điều bình thường.
Ngô Dạng nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đừng cố quá."
Tôi rút tay ra, mạnh miệng tuyên bố: "Nếu tôi không học được, tôi sẽ ở đây luôn không về nữa!"
Vừa dứt lời, tôi đã ngã một cú ngồi bệt xuống tuyết.
Ngô Dạng bật cười, kéo tôi dậy: "Cậu mà còn ngã thêm lần nữa, tôi e là phải đưa cậu vào viện mất."
Rời khỏi sân trượt, toàn thân tôi đau nhức, mệt đến mức không muốn cử động.
Ngô Dạng vẫn đứng bên cạnh cười trêu: "Tôi cứ tưởng cậu cái gì cũng giỏi, cuối cùng cũng có thứ cậu không làm được rồi."
Tôi lườm anh ta, thở dài: "Tôi đâu phải thần thánh, làm sao mà cái gì cũng giỏi được."
Lúc ăn cơm, Ngô Dạng có vẻ chần chừ rồi bất ngờ hỏi: "Cậu và Hạ Trăn… tiến triển đến đâu rồi?"
Tôi khựng lại, đôi mắt hơi nheo lại quan sát anh ta. Một suy nghĩ kỳ lạ đột nhiên nảy lên trong đầu tôi— anh ta đang dò hỏi giúp Hạ Trăn sao?
Tôi ngước mắt nhìn anh ta, nửa cười nửa không: "Anh ta khá thú vị, tôi rất thích."