Thanh Xuân Vườn Trường Của Tra Nam, Tiện Nữ

Chương 8



Ngô Dạng lập tức nhíu mày, giọng nghiêm túc: "Cậu ấy không hợp với cậu."

 

Tôi nhướn mày, cố tình trêu chọc: "Ồ? Không hợp chỗ nào?"

 

Anh ta im lặng mấy giây rồi nói: "Cậu không thấy cậu ấy với Hứa Nhiễm mới là một đôi sao?"

 

Tôi cố tình tỏ ra khó chịu: "Không thấy."

 

Ngô Dạng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể mở miệng.

 

Cuối cùng, anh ta chỉ có thể nói: "Đừng thích cậu ta, nếu không cậu sẽ hối hận."

 

Nghe giọng điệu này, tôi đoán anh ta chắc chắn biết rõ lý do Hạ Trăn tiếp cận tôi. Nhưng vì tình nghĩa anh em, anh ta không thể trực tiếp nói ra chỉ có thể nhắc nhở tôi một cách mơ hồ.

 

Tôi cười nhạt, giọng điệu đầy thách thức: "Cậu không phải tôi, làm sao biết tôi sẽ hối hận?"

 

Anh ta dường như có chút tức giận, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: "Diên Triết, nghe tôi khuyên một câu được không?"

 

Tôi lạnh nhạt đáp lại: "Chuyện tình cảm của tôi, tôi tự biết. Tôi thích Hạ Trăn, thế thì sao?"

 

Nếu anh ta không chịu nói ra sự thật, vậy tôi sẽ chủ động làm con mồi tự nhảy vào cái bẫy của bọn họ. Đến lúc đó, ai mới là kẻ bị tổn thương còn chưa chắc đâu.

 

Bữa ăn hôm đó kết thúc trong bầu không khí căng thẳng.

 

Từ đó về sau, ngoài những buổi tập huấn, tôi và Ngô Dạng không còn bất cứ tương tác nào nữa.

 

11.

 

Sau khi kỳ học mới bắt đầu, Hạ Trăn lại đến tìm tôi.

 

Nhưng lần này, tôi không còn tỏ thái độ xa cách như trước nữa, mà bắt đầu chủ động phối hợp với màn theo đuổi của anh ta.

 

Trong nhà ăn, tôi dựa vào người anh ta, giọng nũng nịu: "Hạ Trăn, đút cho tớ ăn đi mà~"

 

Anh ta cứng đờ cả người, ánh mắt lảng tránh, nhìn sang hướng khác.

 

Tôi cũng thuận theo tầm nhìn của anh ta mà nhìn qua— Quả nhiên, Hứa Nhiễm đang dán mắt vào chúng tôi.

 

Tôi khẽ cười, đưa tay chạm vào tay anh ta, cố tình chu môi nhõng nhẽo: "Hạ Trăn, tớ chỉ muốn cậu đút thôi mà."

 

Ánh mắt anh ta lóe lên vẻ khó chịu, sự chán ghét hằn rõ trong đáy mắt. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn miễn cưỡng xúc một thìa cơm chiên, đút cho tôi.

 

Tôi nén lại cơn buồn nôn, nuốt xuống, sau đó mỉm cười, giọng ngọt ngào: "Hạ Trăn, cậu thật tốt với tớ."

 

Sau hai tuần thân mật với anh ta, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được nữa, muốn tung ‘chiêu lớn’. Anh ta nói rằng trong tiệc sinh nhật của mình, anh ta sẽ công khai tỏ tình với tôi, rồi hỏi tôi có đồng ý không.

 

Tôi ôm lấy cánh tay anh ta, cố tình dò xét: "Chúng ta đã là một đôi rồi, vậy đâu cần phải tỏ tình trước mặt bao nhiêu người nữa chứ?"

 

Anh ta lập tức phản bác: "Không được! Nhất định phải tỏ tình! Tớ muốn cậu trở thành cô gái hạnh phúc nhất!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Tôi quyết định cho anh ta một cơ hội cuối cùng, nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc hỏi: "Hạ Trăn, cậu thật sự thích tớ sao?"

 

Bàn tay anh ta vô thức chạm vào mũi, ánh mắt lộ rõ sự hoảng hốt.

 

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

 

Tôi bật cười, vòng tay ôm lấy eo anh ta, vui vẻ nói: "Được rồi, tớ biết cậu thích tớ. Vậy thì cuối tuần này, tớ sẽ đồng ý với cậu."

 

Nghe được câu trả lời chắc chắn từ tôi, anh ta khẽ thở phào, sau đó lập tức đẩy tôi ra, lạnh nhạt nói: "Tớ còn có việc, cậu về trước đi."

 

Tôi mỉm cười tạm biệt anh ta, sau đó mở điện thoại nhắn tin cho Ngô Dạng: "Tuần sau là sinh nhật Hạ Trăn, cậu ta sẽ tỏ tình với tôi trong bữa tiệc."

 

Chưa đầy một phút sau, tin nhắn của Ngô Dạng đã đến: "Cậu đồng ý rồi?"

 

Tôi cong môi, chậm rãi gõ chữ: "Đương nhiên rồi, được người mình thích tỏ tình trước mặt bao nhiêu người, không phải là một chuyện rất hạnh phúc sao?"

 

Ngô Dạng liên tục nhắn tin, bảo tôi hãy lý trí một chút đừng để tình yêu làm mờ mắt. Tôi nhìn dòng tin nhắn không ngừng bật lên trên màn hình, hoàn toàn bình tĩnh không chút lo lắng.

 

Tôi không trả lời tin nhắn, ngay cả cuộc gọi thoại anh ta gửi đến, tôi cũng trực tiếp từ chối. Nếu các người muốn chơi, vậy thì chúng ta cứ chơi cho thật vui.

 

Trước cửa biệt thự, Ngô Dạng chặn tôi lại.

 

Lông mày anh ta nhíu chặt, giọng điệu đầy nghiêm túc: "Đừng vào trong."

 

Tôi cau mày, nhìn thẳng vào anh ta, rồi bùng nổ tức giận: "Ngô Dạng, tôi thích Hạ Trăn và cậu ấy cũng thích tôi. Cậu lấy tư cách gì mà ngăn cản tôi?"

 

Ngô Dạng không nói không rằng, kéo tôi đến phòng vệ sinh gần đó đóng cửa lại, rồi ép tôi vào tường.

 

Khuôn mặt anh ta căng cứng, đôi mắt tối sầm vì tức giận: "Diên Triết, cậu cố chấp đến thế sao? Nhất định phải đ.â.m đầu vào ngõ cụt mới chịu quay lại?"

 

Tôi hóa thân thành kẻ si tình, đôi mắt ngân ngấn nước, giọng nói đầy ấm ức: "Tôi biết mình và các cậu không cùng một thế giới, nhưng tôi không quan tâm. Vì Hạ Trăn, tôi có thể thay đổi và có thể từ bỏ tất cả."

 

Ngô Dạng tức đến run rẩy, nắm tay siết chặt, rồi đ.ấ.m mạnh vào tường, cúi đầu gằn từng chữ: "Cậu thật sự thích cậu ta đến vậy?"

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Tôi kiên định gật đầu: "Ừ, tôi thích anh ấy."

 

Anh ta như muốn nói gì đó, nhưng lời chưa kịp thốt ra thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

 

Hạ Trăn ở phía ngoài giận dữ hét lên: "Ngô Dạng, cậu đang làm gì? Diên Triết là bạn gái tôi, cậu đừng có bắt nạt cô ấy!"

 

Ngô Dạng chậm rãi mở cửa.

 

Tôi vừa bước ra ngoài, anh ta liền kéo mạnh Hạ Trăn vào trong rồi đóng sập cửa lại. Hai người không biết đã nói gì, nhưng chỉ một lát sau tiếng xô xát truyền ra từ phía sau cánh cửa.

 

Tiếng Ngô Dạng giận dữ vang lên: "Hạ Trăn, cậu sao lại trở thành thế này?"

 

Hạ Trăn nghiến răng đáp trả: "Tôi khuyên cậu nên lo cho bản thân đi. Chỉ cần qua đêm nay, cậu muốn nói gì thì tùy!"

 

Tôi đứng ngoài cửa, lặng lẽ quan sát mọi chuyện.