Thao Thiết Nổi Đình Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Ăn Uống

Chương 196



 

Đào Ngôn Đông cũng nhăn mặt, cùng mọi người rơi vào trầm tư. Đào Thị có chút không nghĩ thông suốt, ngẩng đầu nhỏ nhìn về phía miếu cổ, vừa vặn nhìn thấy ở vị trí đầu tường có một bóng ma vụt qua. Giữa ban ngày ban mặt, nếu không phải Đào Thị tin vào thị lực của mình thì còn tưởng nhìn nhầm.

 

Cũng may Đào Thị gan lớn, cô không sợ, ngược lại còn chu đáo an ủi mọi người, xoa dịu nỗi bất an dâng lên trong lòng họ, giọng mềm mại nói: "Chúng ta mau về thôi, mặt trời sắp lặn rồi!"

 

Giọng sữa ngọt ngào nghe thật êm tai, khiến lòng người thoải mái. Cả đám đứng gần miếu cổ cũng không phải cách hay, có chuyện gì về rồi từ từ bàn bạc, họ vẫn còn thời gian.

 

Khi mọi người lững thững về đến nhà trọ, bà chủ vẫn đang nấu cơm. Khách của cả nhà trọ cũng chỉ có tám người bọn họ. Các khách mời đầu tiên về phòng nghỉ ngơi một chút, đi bên ngoài cả ngày rồi, sau đó lại tập trung ở phòng 201 bắt đầu thảo luận, ai có ý tưởng gì đều có thể nói ra.

 

Đường Du: "Hôm nay là ngày thứ hai chúng ta ở cổ trấn, cứ cảm giác sẽ không dễ chịu như hôm qua."

 

Vân Hạc Minh: "Đừng sợ, mọi người chẳng phải đều ở đây sao? Sẽ không có việc gì đâu."

 

Đường Du: "Chậc... Hạc Minh, cậu gan lớn như vậy từ bao giờ thế? Rõ ràng trước kia hai ta toàn ôm nhau run rẩy mà."

 

Vân Hạc Minh: "??? Ai ôm nhau với cậu! Tôi là người có vợ con rồi đấy!"

 

Tạ Hiến: "Mọi người đợi chút đã, tôi không hiểu lắm địa điểm miếu cổ này có ý nghĩa gì, tổ chương trình rốt cuộc muốn nói cho chúng ta biết điều gì?"

 

Mạnh Hạ Trình nghĩ nghĩ: "Tôi có linh cảm, miếu cổ không đơn giản như chúng ta thấy. Có khi nào thời cơ không đúng, chúng ta đi miếu cổ sai thời gian rồi không?"

 

Hạ Triết hiếm khi tán đồng lời Mạnh Hạ Trình: "Còn nhớ mùi hương chúng ta ngửi thấy trước khi vào miếu không?"

 

Mọi người gật đầu. Mùi nồng như thế sao quên được, chỉ sợ lát nữa ăn tối nếm không ra mùi vị gì!

 

Hạ Triết bày tỏ quan điểm: "Mùi hương quá nặng, một là thực sự có rất nhiều người cúng bái nên mới dẫn đến cả ngày không tan hết, hai là để che giấu mùi gì đó."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sầm Nhã Mạn: "Vậy xem ra là cái thứ hai rồi, trong miếu cũng đâu thấy bao nhiêu người?"

 

Mạnh Hạ Trình khẽ lắc đầu: "Không, cô quên cái cây kia rồi sao? Treo nhiều thẻ bài như vậy, người cúng bái chắc chắn sẽ không ít."

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Thấy mọi người sắp rơi vào trầm tư, Đào Thị lại nghe hiểu. Lần này mọi người nói rất rõ ràng. Cô chớp mắt, hàng lông mi cong dài khẽ rung: "Có khi nào là thời gian đi miếu cổ không đúng? Chúng ta đi muộn rồi."

 

Thấy Đào Thị đưa ra điểm mấu chốt, vẻ mặt đạm mạc của Hạ Triết hiện lên tia ấm áp, dường như rất thích câu trả lời này.

 

Mọi người cũng có chút nghĩ thông. Mạnh Hạ Trình bổ sung: "Thời gian dân làng cúng bái có thể là vào buổi sáng, mà chúng ta đi buổi chiều, vừa vặn bỏ lỡ thời cơ."

 

Hạ Triết: "Ừ, cũng không loại trừ khả năng cúng bái vào buổi tối."

 

Điều này cũng nói rõ, các khách mời sẽ phải đi miếu cổ thêm một lần nữa.

 

Đường Du: "Hy vọng là ban ngày, anh không muốn đi miếu cổ vào buổi tối đâu..."

 

Sầm Nhã Mạn tán đồng theo: "Tổ chương trình làm người đi mà..."

 

Còn một điểm nữa Hạ Triết không nói ra, đó là nếu thật sự cúng bái vào buổi tối, như vậy điều kiện thứ hai cũng có khả năng thành lập: để che giấu mùi nào đó. Cùng với hai manh mối Đào Thị đạt được vẫn chưa giải mã xong: "cẩn thận người bên cạnh" và chiếc thẻ gỗ. Cái trước còn cần tiếp tục quan sát, cái sau cũng chỉ có thể đi nghe ngóng tin tức thêm. Rõ ràng, có người cũng nghĩ giống Hạ Triết.

 

Mạnh Hạ Trình nhìn mọi người: "Mọi người còn nhớ tin tức 'cẩn thận người bên cạnh' không? Trong số khách mời liệu có nội gián không?"

 

Vân Hạc Minh: "...... Không thể nào? Trước kia tổ chương trình cũng chưa từng làm kịch bản kiểu này. Người bên cạnh đưa ra rất chung chung, có khả năng là bà chủ không? Nhà trọ ngoài khách mời thì chỉ có ông chủ và bà chủ, đến giờ vẫn chưa thấy ông chủ đâu."

 

Đối với lời Vân Hạc Minh nói, có người phụ họa cũng có người trầm mặc. Mọi người đều đang động não suy nghĩ. Đào Thị cũng ở bên cạnh nghĩ theo, bàn tay nhỏ xoa xoa bụng, cô hơi đói rồi...