Trái lại, Sầm Nhã Mạn ở giường bên kia có lẽ trong lòng không yên nên nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Đây mới là biểu hiện của người bình thường! Ngay sau đó, dường như cô muốn tìm Đào Thị nói gì đó, phát hiện Đào Thị đã ngủ rồi, đành dứt khoát quyết tâm, cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Tổ đạo diễn: "......?"
Theo lý mà nói, việc khách mời tập thể ngủ trưa không phải chuyện lớn. Dù là đi làm hay đi học thì mọi người cũng có giờ nghỉ trưa mà! Nhưng vấn đề nằm ở chỗ họ đang quay show kinh dị! Họ không cần sĩ diện sao? Tại sao có thể ngủ thản nhiên như vậy? Là do tổ chương trình ra tay chưa đủ tàn nhẫn? Không, là do tâm các khách mời quá lớn : )
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngủ trưa đẫy giấc, tinh thần cũng phấn chấn. Các khách mời tập hợp ở phòng 202. Từ khi Đào Ngôn Đông mất tích, phòng 201 đã bỏ trống, không ai dám ở, sợ người mất tích tiếp theo là mình. Sau khi đông đủ, họ bắt đầu cuộc thảo luận tập trung thường lệ mỗi ngày.
Tạ Hiến: "Chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ thôi, tôi thật sự không muốn ở lại đây nữa."
Hạ Triết: "Tối nay tôi định đi miếu cổ, mọi người đi cùng tôi hay ở lại nhà trọ?"
Vốn dĩ mọi người muốn hành động cùng nhau, nhưng đi ra ngoài làm nhiệm vụ vào ban đêm thì mức độ kinh khủng chắc chắn gấp mấy lần ban ngày. Nếu có người không dám đi, Hạ Triết cũng sẽ không ép buộc. Hơn nữa, nếu đi quá đông thì mục tiêu quá rõ ràng, dễ bứt dây động rừng.
Quả nhiên, các khách mời đều đang cân nhắc xem có nên đi hay không, lần lượt bày tỏ quan điểm.
Tạ Hiến: "Tôi đi."
Mạnh Hạ Trình: "Tôi cũng đi."
Đường Du: "Anh ở lại vậy, thật sự không chịu nổi nhiệt nữa rồi..."
Vân Hạc Minh: "Tôi hơi mệt..."
Đào Thị giơ tay bày tỏ lập trường. Sầm Nhã Mạn vốn không muốn đi, thấy Đào Thị đi, cô nghĩ nghĩ rồi vẫn cảm thấy đi theo Đào Thị thì tốt hơn...
Tình hình trước mắt là chỉ có 1 khách mời thường trú đi, cộng thêm 4 khách mời theo tập tổng cộng là 5 người. 2 người ở lại quá ít, gan cũng không lớn lắm. Sau khi suy tư, Tạ Hiến bị giữ lại. 3 khách mời thường trú ở lại nhà trọ đợi 4 khách mời theo tập trở về. Đương nhiên, không phải người ở lại thì không cần làm gì, ngược lại, người ở lại cũng rất nguy hiểm, nhà trọ đâu phải nơi an toàn tuyệt đối.
Buổi chiều, các khách mời kết bạn đi ra ngoài, đến miếu cổ. Họ muốn khảo sát trước các địa điểm quanh miếu cổ, chọn chỗ ẩn nấp cho buổi tối, chứ không thể cứ đứng đợi ở cổng miếu được.
Khảo sát xong, mọi người quay lại nhà trọ, lẳng lặng chờ màn đêm buông xuống. Điện thoại cũng đã sạc đầy pin và mang theo bên người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Các khách mời đã đi dạo quanh miếu cổ cả buổi chiều, tích cực ngồi quây quần bên bàn ăn. Có lẽ vì lát nữa có kế hoạch cần thực hiện nên ai nấy đều ăn rất nhanh. Đào Thị dẫn đầu, mọi người lần lượt động bát đũa. Giờ ăn cơm cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày!
Uống trước một chút canh thịt bò để khai vị, rồi dùng miếng thịt chấm đẫm nước sốt cuộn lấy cơm trắng, kẹp thêm một miếng cải thìa xanh mướt, một miếng to trọn vẹn, mỹ vị nhân gian! Càng ăn càng thấy ngon!
Cơm tối xong, các khách mời chia làm hai nhóm: một nhóm ở lại nhà trọ, một nhóm ra ngoài với danh nghĩa "đi dạo tiêu thực sau khi ăn".
Ba khách mời thường trú ở lại phòng 202, có chút nhàm chán nên lôi bài ra chơi, cảm thán không thôi.
Vân Hạc Minh: "Khách mời kỳ này 'chiến' quá, mấy ông già chúng ta được nằm thắng (thắng mà không tốn sức) rồi."
Đường Du: "Sóng sau xô sóng trước, sóng trước c.h.ế.t trên bờ cát!"
Tạ Hiến: "Bảo vệ tốt chính mình chính là sự đền đáp tốt nhất cho người khác!"
Trong chốc lát, tiếng cười chiến thắng vang vọng khắp phòng 202: "Ha ha ha ha!"
Ngay sau đó, đèn phòng 202 "bụp" một cái tắt ngúm.
Đường Du: "......"
Tạ Hiến: "......"
Vân Hạc Minh: "......"
Đúng như Hạ Triết suy đoán, ở lại nhà trọ nguy hiểm hơn ra ngoài nhiều...
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Lúc này, nhóm bốn người đã ra ngoài từ sớm, không hề biết chuyện xảy ra ở nhà trọ. Nhiệt độ ban đêm giảm xuống, mọi người đều mặc áo khoác dày. Trên đường phố vắng vẻ, cũng không có đèn đường, hoàn toàn dựa vào ánh đèn hắt ra từ nhà dân để soi sáng đường đi.
Bốn người đi song song, hai cô gái đi ở giữa, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Đi khoảng hơn mười phút thì đến địa điểm đã chọn buổi chiều. Cửa miếu cổ mở toang, bên trong có ánh đèn lờ mờ. Mùi hương nồng nặc ban ngày cũng đã tan bớt, chỉ là trong miếu vắng tanh, trông trống trải đến lạ.