Bốn phía cũng toát lên vẻ âm u lạnh lẽo. Sầm Nhã Mạn có chút sợ hãi: "Chúng ta có nhầm giờ không?"
Hạ Triết: "Đợi một chút, có thể chưa đến giờ."
Mạnh Hạ Trình cũng đang quan sát môi trường xung quanh, thỉnh thoảng nhìn trái ngó phải. Chỉ có Đào Thị đứng im bất động sát tường, như bị điểm huyệt.
Sầm Nhã Mạn nhỏ giọng hỏi: "Sao em không cử động? Nhìn sợ c.h.ế.t đi được."
Đào Thị chớp mắt, nghiêm túc trả lời: "Đừng sợ, em chỉ đang suy nghĩ thôi!"
Sầm Nhã Mạn tò mò: "Suy nghĩ gì thế?"
Đào Thị giơ tay chỉ lên bức tường đối diện miếu cổ: "Em đang nghĩ xem chỗ đó có người hay không!"
Sầm Nhã Mạn: "!!!"
Đừng nói là các khách mời, đạo diễn cũng bị câu nói của Đào Thị làm cho giật mình. Ông đâu nhớ mình có sắp xếp người trên tường đâu? Đêm tối thế này, chẳng nhìn rõ cái gì, sao mắt cô ấy tốt thế, có thể nhìn thấy người? Từ từ —— người ở đâu?
Mọi người nhìn theo hướng tay Đào Thị chỉ, một màu đen kịt, chẳng thấy gì cả. Sầm Nhã Mạn cảm thấy mình chắc bị mù rồi...
Sầm Nhã Mạn buồn bực: "Sao chị chẳng thấy gì hết vậy?"
Câu hỏi của cô cũng chính là điều đạo diễn muốn biết.
Thấy thế, Đào Thị nhếch khóe môi, cười mềm mại: "Người đi mất rồi, chắc là đi tìm đạo diễn đấy!"
Một câu nói bâng quơ khiến đạo diễn rùng mình một cái. Vãi chưởng? Đây là kiểu chơi cao cấp gì vậy?
Trùng hợp lúc này trong phòng không có ai, đạo diễn thấy hơi rợn tóc gáy. Ông cũng không biết mình đang sợ cái gì, chỉ là thấy rén vô cớ. Sau đó vai ông bị ai đó vỗ một cái, suýt chút nữa dọa ông c.h.ế.t khiếp.
Phó đạo diễn: "Ông phản ứng gì thế? Tôi trông đâu đến nỗi đáng sợ lắm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đạo diễn: "Cậu có biết không, cậu suýt tiễn tôi đi rồi đấy!"
Phó đạo diễn: "Ha ha ha, làm gì nghiêm trọng thế!"
Đạo diễn vuốt n.g.ự.c ra chiều sợ hãi, lười để ý đến phó đạo diễn, mặt viết rõ bốn chữ to "TÔI KHÓ QUÁ MÀ". Không phải ông nhập tâm quá, mà là cô bé này quá tà quái...
Vốn định để khách mời hóng gió thêm một lúc, nhưng nhìn thấy thao tác của Đào Thị thì ông chịu hết nổi rồi. Đạo diễn sợ lát nữa lại hại chính mình nên trực tiếp ra lệnh cho nhân viên vào vị trí.
Sầm Nhã Mạn vẫn chưa hiểu lời Đào Thị nói là ý gì, thì bên cạnh Hạ Triết khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Mạnh Hạ Trình cũng như nhớ ra điều gì, cười rất vui vẻ.
Rất nhanh, các khách mời nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn và đông đúc truyền đến từ phía trước bên phải. Hạ Triết phản ứng cực nhanh, kéo Đào Thị đang đứng sát tường vào lòng, cùng nấp vào sau cánh cửa. Sự việc xảy ra đột ngột, chỗ nấp có hạn, Mạnh Hạ Trình và Sầm Nhã Mạn chỉ đành trốn vào cánh cửa bên kia. Tiếng bước chân ngày càng gần, tim đập như trống dồn, chẳng còn tâm trí đâu mà sợ hãi, chỉ còn lại sự căng thẳng.
Đào Thị bị Hạ Triết ôm trong lòng, nóng lòng muốn thò đầu nhỏ ra ngoài xem rốt cuộc là cảnh tượng gì. Vừa nhìn được vài giây đã bị tay Hạ Triết che trán ấn trở lại. Giọng nói trầm thấp vang bên tai: "Đừng lộn xộn, lát nữa hẵng xem."
Hai người ở rất gần nhau, thân mật khăng khít. Mạnh Hạ Trình ở đối diện nhìn thấy cảnh này cảm thấy hơi chói mắt. Cùng chung cảnh ngộ bị tổn thương còn có tổ chương trình.
Đạo diễn: "???"
Tưởng trời tối thì bọn họ không nhìn thấy à?
Có thể tranh thủ tú ân ái trong show kinh dị, khách mời kỳ này đúng là làm đạo diễn mở mang tầm mắt.
Lúc này, một đám người tụ tập trước cửa miếu cổ. Họ đeo mặt nạ, nhìn trang phục thì là dân làng cổ trấn. Người đi đầu chắc là trưởng thôn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Sau khi trưởng thôn điểm danh, đám đông tiến vào miếu cổ. Qua cánh cửa mở rộng, có thể thấy họ đang cúng bái Thổ Địa thần, lần lượt dâng hương quỳ lạy, cầu nguyện. Vốn dĩ là hiện tượng bình thường, nhưng nhìn thế nào cũng thấy không ổn. Đặc biệt là những chiếc mặt nạ trắng toát không có bất kỳ họa tiết nào trên mặt dân làng, trông hệt như những con rối gỗ vô hồn.
Thay vì nói là cúng bái Thổ Địa thần, giống như một nghi thức hơn. Vậy mục đích là gì?
Vì khoảng cách quá xa, các khách mời không nhìn rõ diễn biến tiếp theo, đành phải di chuyển, lẻn đến ven tường miếu cổ, vòng nửa vòng đến chỗ xếp gạch hồi chiều. Bốn người giẫm lên gạch, nhoài người lên tường nhìn vào hậu viện miếu cổ. Họ thấy cây đại thụ treo đầy thẻ bài, và cũng thấy Đào Ngôn Đông - người biến mất ở nhà trọ hôm qua.