Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 623









Thương Thương cong mắt cười, đưa tay nắm lại tay Bùi Nghiễn Lễ:



“Em cũng vậy.”



Bùi Nghiễn Lễ ánh mắt đầy ý cười, cúi người hôn nhẹ lên môi cô.



Hai người dọc đường chậm trễ một chút, đến hội sở của Nghiêm Siêu thì đã gần năm giờ.



Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đã đến từ trước, hai người đang ghé đầu vào nhau lắc xúc xắc, chơi rất vui vẻ.



Thấy Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ bước vào, họ liền gọi lớn:



“Lại đây, lại đây, chúng ta chơi tài xỉu đi!”



Thương Thương cười bước tới:



“Người thua thì sao? Có hình phạt gì không?”



Đỗ Manh Manh chỉ vào hàng dài chai nước uống Wahaha trên bàn:



“Thua thì uống Wahaha, đừng lo, không phải uống rượu đâu.”



Vương Giai Ni cũng liên tục gật đầu:

“Đúng thế, hôm nay không uống rượu, uống rượu phiền phức lắm.”



Thương Thương bạo dạn, cười rồi ngồi xuống chơi cùng hai người.



Chỉ là vận may không tốt, cô đã uống liền bốn chai Wahaha, bụng căng đến chịu không nổi:

“Có thể chỉ uống một ngụm thôi được không? Tớ sắp no c.h.ế.t rồi.”



Vương Giai Ni lắc đầu nguầy nguậy:



“Không được đâu, nếu cậu không muốn uống, có thể tìm người khác giúp mà. Có thể nhờ giáo sư Bùi giúp cậu, nhưng anh ấy thì không được uống Wahaha, phải uống rượu vang nhé!”



Thương Thương nghĩ ngợi một lúc, xắn tay áo lên:



“Thôi bỏ đi, tớ nghĩ tớ vẫn chịu được.”



Bùi Nghiễn Lễ ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói:



“Không sao, anh vốn cũng định uống với Nghiêm Siêu một chút.”



Đỗ Manh Manh lập tức gật đầu:

“Đúng đúng, để bọn họ uống, lát nữa tớ với Giai Ni sẽ đưa cậu về.”



Cuối cùng, Nghiêm Siêu và Bùi Nghiễn Lễ uống rượu vang, ba cô gái thì uống Wahaha — bầu không khí kỳ lạ nhưng lại hài hòa một cách lạ thường.



Nghiêm Siêu nghe Bùi Nghiễn Lễ kể chuyện ông cụ chia cho anh nửa gia sản, sững sờ đến há hốc miệng:



“Không thể nào? Lão già nhà cậu chẳng lẽ bị ma ám rồi à? Không thì sao có thể nỡ lòng đưa cho cậu nhiều tiền thế?”



“Dù sao mấy năm nay nhà họ Bùi cũng xuống dốc rồi, giờ chia nửa gia sản, chắc chẳng còn bao nhiêu đâu.”



Bùi Nghiễn Lễ cũng không rõ lắm:



Hạt Dẻ Rang Đường

“Số tiền đó chuyển vào tài khoản tôi rồi. Tôi định xây một trường tiểu học ở quê mẹ tôi. Trường học phải có nhà ăn, ba bữa ăn đều miễn phí.”



Nghiêm Siêu ngẫm nghĩ rồi nói:



“Xây trường thì không tốn nhiều, nhưng vận hành nhà ăn về sau thì khá tốn, lại phải có người trông coi. Không thì tiền chưa chắc đến được miệng bọn nhỏ.”



Bùi Nghiễn Lễ tính toán một lúc:



“Cứ làm theo vậy trước đã, sau này thiếu tiền tôi sẽ đưa thêm.”



Thương Thương nghe thấy, quay đầu lại:



“Em cũng có thể góp, mỗi năm em sẽ bỏ ra một khoản.”



Đỗ Manh Manh lập tức giơ tay:



“Còn tôi nữa, tuy không giàu như Thương Thương, nhưng tôi lo được cho tụi nhỏ uống sữa.”



Vương Giai Ni suy nghĩ rồi nói:



“Tôi thì không có tiền, nhưng có thể hỗ trợ pháp lý miễn phí.”



Nghiêm Siêu vỗ tay một cái:



“Thế là xong việc rồi còn gì?”



Có tiền thì không sợ khó làm. Anh ta vỗ n.g.ự.c cam kết:



“Mai tôi cử người giỏi nhất của mình xuống đó lo liệu.”



Bùi Nghiễn Lễ gật đầu:



“Được, về địa điểm cụ thể, tôi sẽ gửi thông tin sau.”



Thương Thương tò mò hỏi:



“Anh không đến xem thử à?”



Nghiêm Siêu cũng “á” lên một tiếng:



“Đúng rồi! Cậu không đến sao? Tôi nhớ mộ mẹ cậu cũng ở nông thôn, không về thăm à?”



Bùi Nghiễn Lễ nhìn Thương Thương, ánh mắt đầy ý vị sâu xa:



“Không vội, đợi trường học xây xong, bên này cũng đang bận.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Nghiêm Siêu nghĩ nghĩ:



“Ừ, đợi đến kỳ nghỉ hè hay đông cũng được.”



Nói xong lại bật cười:



“Năm xưa, bố cậu keo kiệt, một xu cũng không chịu cho cậu, giờ thì sao? Phải móc hầu bao lớn thế, cũng coi như là báo ứng rồi.”



Nói thật, một người coi tiền còn hơn mạng như ông cụ, lại có ngày sẵn lòng chi ra nhiều như thế, đúng là khó hiểu thật.



Thương Thương thì biết rõ sự tình, không nhịn được cười thầm.



Thẩm Phàm Tinh đúng là lợi hại thật, lần sau nhất định phải cảm ơn cô ấy tử tế.



Mãi đến chín giờ tối, Bùi Nghiễn Lễ mới nhờ Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đưa Thương Thương về trước.



Anh mỉm cười nhìn Thương Thương lên xe, rồi cúi người xuống bên cửa kính, nhẹ nhàng xoa đầu cô:



“Mai anh phải vào phòng thí nghiệm. Nếu xong sớm thì đến tìm em, còn nếu muộn sẽ nhắn tin cho em.”



Thương Thương cong mắt cười, gật đầu:



“Được, giữ liên lạc nhé.”



Nghiêm Siêu bước lại, khoác tay lên vai Bùi Nghiễn Lễ, nhìn theo chiếc xe khuất dần mà tặc lưỡi cảm thán:



“Hai người yêu nhau như học sinh tiểu học ấy.”



Bùi Nghiễn Lễ liếc nhìn anh một cái:



“Cậu cũng đâu có gan gì hơn.”



Nghiêm Siêu lập tức im bặt — đúng là anh ta chẳng dám thật, đến đùa với Đỗ Manh Manh còn không dám nữa là.



Cuối cùng lại thở dài:



“Cậu nói xem Đỗ Manh Manh cái con bé c.h.ế.t tiệt ấy, không có chút lương tâm nào cả!”



Bùi Nghiễn Lễ vỗ vai anh:



“Chủ động lên, kẻo sau này lại hối hận.”



Nghiêm Siêu lại thở dài nặng nề, không phải anh ta không dám chủ động, chỉ là mỗi lần anh ta chủ động thì Đỗ Manh Manh lại như bị điện giật, lập tức tránh xa cả mét.





Trên đường có chút tắc, Thương Thương về đến nhà cũng đã gần mười giờ.



Chỉ thấy Thẩm Phàm Tinh đang nằm trên ghế sofa vừa đọc tạp chí giải trí, vừa gặm táo.



Thương Thương bước vào thấy cô vẫn còn ở đó thì hơi bất ngờ:



“Sao em còn ở đây? Chị tưởng em về chỗ em ở rồi chứ.”



Thẩm Phàm Tinh oán thán nhìn Thương Thương:

“Chị có tình yêu ngọt ngào để vun đắp, lại nỡ để em một mình lủi thủi về nhà làm gái ế à?”



Thương Thương bật cười, thay dép rồi bước lại ôm cô một cái:



“Sao lại thế được? Chị còn mong em ở lại với chị mỗi ngày cơ mà.”



Thẩm Phàm Tinh lúc này mới hài lòng một chút, vừa gặm táo vừa đưa tạp chí tám chuyện cho Thương Thương:



“Chị xem đi, em lên trang nhất đó, nguyên cả một trang to tướng, nghi ngờ em có quan hệ mờ ám với cậu Hành Châu. Đám paparazzi c.h.ế.t tiệt này phân tích cũng tài thật.”



Thương Thương hơi bất ngờ khi cầm tạp chí lên xem — có người dám đăng tin đồn liên quan đến Thương Hành Châu sao?



Thẩm Phàm Tinh vẫn còn tức giận:



“Chị nhìn cái ảnh này xem, chụp em xấu kinh khủng!”



Thương Thương phì cười:



“Em đúng là đặc biệt thật đấy, toàn chú ý mấy chỗ không ai để ý. Họ liên kết ra tin đồn này kiểu gì vậy? Chẳng lẽ vì người phụ trách công ty hiện giờ là Trần Thạc?”



Thẩm Phàm Tinh gật đầu:



“Đúng vậy, đầu tiên là mua lại công ty, sau đó để Trần Thạc điều hành. Thế là họ suy đoán chắc chắn là cậu Hành Châu mua rồi chuyển cho em — tình nhân mờ ám.”



“Sợ em không biết quản lý còn đặc biệt đưa trợ lý đắc lực nhất đến giúp, cho thấy em là một ‘tiểu tam’ được cưng chiều vô cùng.”



“Đám đó cũng khôn ngoan, không nhắc tên cậu Hành Châu, chỉ chụp lưng mờ mờ của Trần Thạc, chị nói xem, thế thì ai chả đoán ra được?”



Thương Thương xem xong, cảm khái:



“Bọn họ đúng là không biết khả năng của mợ rồi.”



Chợt nhớ ra một chuyện:



“Cần luật sư không? Để Giai Ni giúp em khởi kiện.”



Thẩm Phàm Tinh không phản đối:



“Được đó, để cô ấy liên hệ với Trần Thạc nhé.”



Thương Thương lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho Vương Giai Ni — dù luật sư bên công ty cậu Hành Châu cũng rất giỏi, nhưng để bạn thân kiếm được khoản này vẫn thấy hợp lý hơn…



Vừa nhắn tin vừa hỏi Thẩm Phàm Tinh:



“Bố mẹ đâu rồi?”



Thẩm Phàm Tinh ngáp một cái, lười biếng đáp:



“Có lẽ… đang chuẩn bị cho chị có thêm em trai hoặc em gái đấy…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com