Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 82: Ân nhân giấu mặt



Chuồng bò.

“Vậy mà lần này cô nhóc kia lại không cứng rắn ép ông nhận đồ nhỉ?”

Tiền Tắc Nhân xua tay: “Người ta mới mấy tuổi đầu, ông đừng nghĩ người ta hư hỏng như vậy. Con bé vẫn còn nhỏ.”

Ôn Học Nghĩa trợn trắng mắt: “Thật ra không phải tôi cảm thấy con bé hư hỏng tới mức nào, chỉ là cảm thấy con bé… Dù sao cũng mang tới cho người ta cảm giác không thoải mái.”

Tiền Tắc Nhân không nói ông ấy cũng có cảm giác này, chỉ nhìn vào một túi lớn khoai lang đỏ khác trong góc phòng, buồn bực: “Còn cái này thì trả lại thế nào?”

Thật ra lần trước, ngoài Chu Song Oanh tặng đồ cho bọn họ ra, còn một người khác. Ở ngay sáng hôm sau khi Chu Song Oanh cho bọn họ khoai lang đỏ, bọn họ vừa rời giường mở cửa ra, đã phát hiện ngoài cửa có một túi bột ngô nhỏ, bên trong đặt một tờ giấy, viết: Đêm tối có dài hơn nữa, ánh nắng ban mai sẽ luôn đến.

Lúc ấy đúng vào sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống, tia nắng đầu tiên làm rạng rỡ cả đất trời. Chỉ một câu như vậy thôi, đã khiến cho bọn họ rơi lệ đầy mặt. Bọn họ ra cửa tìm, lại không tìm thấy nửa bóng người nào.

Khi bọn họ không biết phải làm sao bây giờ, thì trông thấy mặt trái của tờ giấy còn viết thêm một câu:

“Thứ này do tôi thay thế hàng ngàn hàng vạn học sinh trên cả nước gửi tới, bọn họ cũng đang chờ đợi ánh bình minh, chờ ngày khôi phục thi đại học, chờ đợi lần nữa được quay trở lại vườn trường. Bọn họ cần giáo viên, cần được dạy kiến thức. Cho nên xin hay giữ gìn sức khỏe, cố gắng sống sót! Nếu nhận thứ này khiến mọi người cảm thấy thẹn trong lòng, vậy thì sau này xin hãy đối xử tử tế với từng em học sinh.

Từ đó về sau, lâu lâu bọn họ lại phát hiện ra trước cửa có chút đồ, có khi là khoai lang đỏ, có khi là khoai tây, hoặc là bắp, thi thoảng còn có cả thịt. Số lượng mỗi lần đều không nhiều lắm, hiển nhiên đã suy xét tới thân phận của bọn họ và hoàn cảnh trong chuồng bò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đồ ít, thể tích nhỏ, đặt trong một góc trước cửa, nếu không tới gần sẽ không thể nào phát hiện ra. Cho dù phát hiện ra, chút đồ ấy cũng có khả năng là của bọn họ, không có gì kỳ lạ, không đến mức khiến người ta chú ý. Cho dù gặp phải người xấu tham tài ăn trộm mất, thì cứ trộm thôi, tổn thất không lớn lắm.

Có mấy thứ này, mấy ông lão gần đất xa trời bọn họ sống trong chuồng bò đều sống tiếp được. Đặc biệt là ông ta và Ôn Học Nghĩa.

Nhưng vị ân nhân này lại chưa bao giờ xuất hiện, khiến đồ vật bọn họ cố ý để lại muốn trả cho ân nhân không cách nào đưa tới tay người ta.

Tiền Tắc Nhân nghĩ, người có thể viết ra tờ giấy này, chắc chắn đã từng đi học.

Thôn Thượng Thủy dựa núi gần sông, tuy rằng không tính là giàu có, nhưng so với các thôn khác thì rủng rỉnh hơn một chút. Đặc biệt là đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn đều ăn học tử tế, hiểu rõ tầm quan trọng của giáo dục, cũng cố gắng hết sức truyền đạt lại tư tưởng này cho mọi người trong thôn.

Vân Chi

Bởi vậy, người từng đi học trong thôn Thượng Thủy không ít, cho dù không thể học đến trung học, đa số các gia đình vẫn cố gắng nuôi con cháu trong nhà tốt nghiệp tiểu học. Còn có cả thanh niên trí thức nữa, cho nên muốn dựa vào tờ giấy này để tìm người sau lưng, cũng không dễ dàng.

Manh mối duy nhất là chữ viết, nhưng bọn họ không nhận ra được chữ viết của người trong thôn, cũng không thể chạy tới nhà người ta lật sách vở người ta từng đi học lên được.

Nhưng dù vậy, Tiền Tắc Nhân vẫn cất giữ cẩn thận tờ giấy đó.

Thứ nhất, ông ấy nghĩ lỡ như sau này có cơ hội tìm được vị ân nhân ấy thì sao?

Thứ hai, chính là khiến bản thân nhớ kỹ, nếu có một ngày như vậy, nếu ông ta có thể trở lại thành phố, trở lại bục giảng, ông ta nhất định phải đối xử tử tế với mỗi người học sinh, để báo đáp ân tình ngày hôm nay.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com