Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 83: Em có rồi



Nhà họ Chu.

Đối mặt với hoàn cảnh sống mới, Chu Giai Giai thật sự không thể thích ứng nổi. Mặc dù nhà họ Chu là nhà gạch xanh ngói đỏ khang trang, nhìn qua không khác phòng ở trong thành phố là mấy, đồ đàng trong nhà đều đóng năm ngoái, vẫn còn mới, còn nhân ngày kết hôn, đã quét tước sạch sẽ thu dọn gọn gàng ngăn nắp rồi, mạnh hơn các hộ gia đình nhà quê khác không biết bao nhiêu lần… Nhưng dù như vậy, vẫn không ngăn được mùi vị lạ.

Vân Chi

Nông thôn nuôi gà vịt là chuyện bình thường, tuy rằng hiện giờ không cho cá nhân được nuôi dưỡng nhiều, nhưng dựa theo quy định, gia đình dưới năm nhân khẩu được phép nuôi một con, dưới mười nhân khẩu được phép nuôi hai con, nên nhà họ Chu cũng nuôi hai con gà. Gà nuôi thả vườn, cứt đái khắp nơi, cho dù đã rửa sạch thì lâu ngày như vậy cũng khó tránh khỏi vẫn còn mùi hôi ám lại.

Hơn nữa nhà họ Chu còn phụ trách cho ba con heo trong đại độ ăn, cắt cỏ heo, nấu cơm heo đều làm ở nhà bọn họ. Nhà xí lại ngay sát phía sau, nhiều mùi hỗn tạp trộn lại với nhau.

Người nhà quê đã quen với điều ấy, tất nhiên sẽ không cảm thấy gì, nhưng Phương Giai Giai là con gái trong thành phố, còn được cả nhà yêu thường, liền có chút không chịu nổi.

Cả ngày hôm nay, cô ta đều hận không thể bóp chặt mũi không hít thở nữa.

Phương Giai Giai mang theo vẻ mặt đưa đám nhéo Chu Ái Quân một cái: “Anh đã nói sau khi kết hôn chúng ta sẽ cùng nhau ở trong thành phố, nếu anh không hứa hẹn như vậy, sao cha mẹ em có thể đồng ý cuộc hôn nhân này của chúng ta? Chu Ái Quân, anh không được chỉ nói miệng mà không tính toán gì hết!”

“Đương nhiên là tính toán rồi!” Chu Ái Quân ôm cô ta dỗ dành: “Em cũng biết rồi đấy, phòng ở trong thành phố không dễ tìm. Anh lại vừa mới vào xưởng vài tháng, được sắp xếp cho ở ký túc xá đơn đã không tệ rồi. Chuyện phân phòng nói thế nào cũng không tới lượt anh. Anh biết em không quen cuộc sống ở nông thôn, coi như vì anh, em nhịn một chút, đợi anh tìm được phòng ở rồi, chúng ta lập tức dọn ngay.”

Phương Giai Giai nhíu mày, cũng hiểu lời này của anh ta có lý. Trong thành rất nhiều gia đình đều mười mấy nhân khẩu chen chúc nhau trong căn nhà nhỏ, sao có thể còn thừa phòng để đó không dùng đến cho người khác thuê? Có vài khu dân cư quá rách nát, đủ loại người thượng vàng hạ cám hỗn loạn, cô ta lại không bằng lòng. Muốn tìm một căn hộ riêng biệt, còn phải hợp ý cô ta, đúng là không dễ dàng.

Cha mẹ cô ta cũng đang hỏi thăm, không phải cũng không có tin tức sao?

Thật ra cô ta muốn về ở nhà mẹ đẻ, nếu cô ta là con gái chưa chồng, vào ở nhà mẹ đẻ tất nhiên là có thể đúng lý hợp tình đến ở, không ai đuổi cô ta đi được. Nhưng hôm nay cô ta đã gả chồng, đã là người nhà họ Chu rồi, nào có chuyện thường trú ở nhà mẹ đẻ?

Cô ta còn hai người anh trai, đã lập gia đình, cho dù cha mẹ cô ta bằng lòng, hai chị dâu có thể vui sao? Vì chuyện của hồi môn, không biết chị dâu cả chị dâu hai đã nói bao nhiêu câu ghen tị trong tối ngoài sáng rồi, ngay cả hai người anh trai, ngày thường đối xử với cô ta không tệ lắm, sau khi nhìn thấy máy may, sắc mặt cũng có chút biến hóa.

May mà trong nhà vẫn do cha mẹ cô ta làm chủ, ngày thường cũng có uy nghiêm trước mặt con trai con dâu, mới đè ép được việc này xuống. Nhưng không phải không có điều kiện. Cô ta nghe lén được cha mẹ nói chuyện, hai anh trai đều đã có công việc, hai người chị dâu thì vẫn chưa có, phía dưới còn có cháu trai không bao lâu nữa sẽ trưởng thành, sau này nếu có cơ hội tìm được việc, sẽ ưu tiên cho hai nhà anh trai trước. Đợi sau khi bọn họ về hưu, cương vị hiện tại cũng để cho hai anh trai kế thừa. Còn cô ta coi như xong nhiệm vụ rồi, bọn họ sẽ không quan tâm nữa. Lần này kết hôn, ngoài máy may và ba trăm đồng tiền lễ hỏi để cô ta mang về nhà chồng ra, cha mẹ còn cho cô ta một trăm đồng tiền áp đáy hòm nữa, nhìn có vẻ rất phong phú, nhưng lại là tất cả những gì bọn họ có thể cho cô ta.

Trong lòng Phương Giai Gai có chút chua xót. Cha mẹ thương yêu cô ta từ nhỏ, cô ta luôn tự nhận mình là hòn ngọc quý trong nhà, hóa ra lại không phải như thế. Cô ta không so được với hai người anh trai, không so được với cháu trai, thậm chí còn không so được với chị dâu.

Bởi vì chị dâu có việc làm, tiền kiếm được sẽ vào túi nhà họ Phương, còn tiền cô ta kiếm được thì vào túi nhà họ Chu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong tình huống như vậy, sao cô ta có thể về ở nhà mẹ đẻ? Hơn nữa, dù cô ta có thể về, chẳng lẽ Chu Ái Quân cũng theo cô ta cùng nhau ở nhà họ Phương sao? Vậy không biến thành con rể tới cửa à? Sao Chu Ái Quân có thể bằng lòng.

Nghĩ đến chuyện này, Phương Giai Giai càng cảm thấy ấm ức hơn. Cô ta không nhịn được, hốc mũi đầy chua xót: “Vậy anh nhanh lên chút! Có thể tạm thời không cần tìm chỗ quá tốt, tìm nơi có thể chắp vá qua ngày là được, đợi sau này tìm được chỗ tốt hơn, chúng ta lại chuyển.”

Thái độ gấp gáp như vậy, khiến Chu Ái Quân khẽ nhíu mày. Cô ta không muốn ngốc thêm một phút ở nhà họ Chu này sao?

Anh ta đã biết trước Phương Giai Giai có tính “Đại tiểu thư”, nhưng không nghĩ lại kén cá chọn canh tới mức này. Hôm nay là ngày đầu tiên vào cửa đã như vậy rồi, Chu Ái Quân có chút không vui.

Hình như Phương Giai Giai không nhìn ra được sắc mặt của anh ta: “Chu Ái Quân, anh có nghe thấy không thế?”

Chu Ái Quân hít sâu một hơi, nghĩ tới của cải của nhà họ Phương và chức vị của cha Phương Giai Giai, sau này khi anh ta cần dựa vào còn phải nhờ vả, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Anh ta cười ôm lấy Phương Giai Giai: “Biết rồi! Anh sẽ làm nhanh thôi! Em cũng không xem hôm nay là ngày gì, là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta đó, em định thảo luận mãi về chuyện này với anh sao? Quá mất hứng! Một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng đó!”

Phương Giai Giai đẩy anh ta ra: “Không được!”

“Lại làm sao vậy?”

“Em… Khả năng em…” Phương Giai Giai mím môi: “Có rồi!”

Chu Ái Quân sững sờ một lúc lâu, sau đó mới trợn trừng mắt nhìn cô ta: “Ý em là? Chúng ta làm chuyện đó mới một tháng.”

Phương Giai Giai rũ đầu: “Em cũng không biết nữa. Chỉ là nguyệt sự tháng này mãi không tới. Trong sách nói chắc là có tồi, em không dám nói với cha mẹ, cũng không dám tới bệnh viện kiểm tra.”

Chu Ái Quân thầm nghĩ, may là chưa nói. Nếu không với tính tình của cha mẹ Phương, nói không chừng thật sự có thể sẽ kiện anh ta tội chơi lưu manh. Cho dù không kiện, thì khả năng cũng bị hai anh trai của Phương Giai Giai đánh cho một trận, ít nhất khiến anh ta nửa tháng không xuống nổi giường.

“Đừng nóng vội, ngủ trước đã. Bây giờ chúng ta kết hôn rồi, cho dù có cũng không sợ. Đây là chuyện tốt, mới có một tháng, không sao cả. Nếu em không muốn để người khác biết, khi sinh, chúng ta cứ nói với người ngoài sinh non là được. Có anh ở đây rồi!”

Mấy chữ cuối cùng khiến Phương Giai Giai lập tức tìm được người dựa dẫm, tất cả lo lắng, bàng hoàng mấy ngày nay đều tan đi, cô ta cười, dựa vào n.g.ự.c Chu Ái Quân chìm vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com