Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 1123: Có Vợ Thì Không Thể Theo Đuổi Tình Yêu Đích Thực Của Bản Thân Hay Sao?





Năm 1977, thi đại học thất bại, cô ta ở lại nông thôn.

Năm 1978, Ngải Linh Lan thi trượt đại học một lần nữa.

Năm 1979, trở về thành phố.

Năm 1981, Ngải Linh Lan tới thành phố Cảng, dưới sự hỗ trợ của cậu ruột là Âu Đắc Vượng hoàn thành việc học, năm 1988 làm nhân tài được tiến cử, trở thành phó trưởng phòng cục xúc tiến đầu tư của tỉnh.

Triệu Hướng Vãn gọi điện thoại về thành phố Tinh, Hứa Tung Lĩnh tự mình chạy tới cục xúc tiến đầu tư tỉnh một chuyến để biết thêm chi tiết.

Theo lời của lãnh đạo cục xúc tiến đầu tư, Ngải Linh Lan là một người rất kiêu ngạo, tự phụ, cuộc sống chú trọng sự sa hoa, tác phong làm việc cực kỳ sính ngoại, ở trong cục không có bao nhiêu bạn bè.

Sở dĩ Ngải Linh Lan về nước là vì nghe nói ở trong nước có một người mà cô ta vẫn luôn nhớ nhung, nhưng người mà cô ta nhớ nhung này thì chẳng có ai biết đó là người nào.

Hứa Tung Lĩnh còn biết được, nửa năm này Ngải Linh Lan thường xuyên đi công tác, cậu của cô ta là Âu Đắc Vượng đang đầu tư xây dựng một khu công nghiệp ô tô ở thành phố Châu. Đây là một trong những thành tích quan trọng của cô ta nên mỗi tháng cô ta đều dành một phần tư thời gian ở thành phố Châu.

Nghĩ đến từ “khách sạn” mà Hạng Đông đã từng đề cập tới, Triệu Hướng Vãn trầm tư suy nghĩ.

Lãnh đạo cục xúc tiến đầu tư đến thăm thành phố Châu thì đương nhiên thành phố sẽ có cách bố trí sắp xếp, chỉ cần tùy tiện hỏi thăm một chút là biết Ngải Linh Lan đang ở khách sạn Will Weiss.

Khi vừa đặt chân vào khách sạn Will Weiss có vốn nước ngoài sang trọng bậc nhất thành phố, Triệu Hướng Vãn đã ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng thanh nhã khiến người ta cảm thấy rất thư thái.

Mùi thơm này Triệu Hướng Vãn không phân biệt được, nhưng Quý Chiêu biết.

Là mùi bạch trà, lẫn thêm cả mùi hương của cây hoa phong lữ và hoa diên vĩ.

Khi kiểm tra danh sách khách lưu trú tại khách sạn thì quả nhiên Ngải Linh Lan là khách quen.

Lấy ra bức hình của Hạng Đông, nhân viên khách sạn đều nói đã từng gặp Hạng Đông rất nhiều lần, hẳn là tới đây để gặp Ngải Linh Lan. Nhưng cụ thể hai người họ nói gì, ở lại bao lâu, có qua đêm hay không, những câu hỏi này nhân viên khách sạn không quá rõ ràng.

Hạng Đông đến rất vội vàng, cũng lặng lẽ rời đi chứ không bao giờ đăng ký, nhân viên khách sạn cũng chỉ gặp được anh ta ở sảnh, hành lang hoặc cầu thang mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Hướng Vãn đã gặp Ngải Linh Lan trong phòng tiếp khách của khách sạn.

Ngải Linh Lan nhỏ hơn Hạng Đông một tuổi, năm nay cô ta ba mươi chín. Vóc dáng cô ta được giữ gìn rất tốt, nhìn thấy cảnh sát tới điều tra tình hình thì thái độ có chút kiêu ngạo.

Triệu Hướng Vãn hỏi cô ta: “Phó trưởng phòng Ngải, cô có biết Hạng Đông không?”

Ngải Linh Lan ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, tư thế rất ưu nhã. Cô ta liếc Triệu Hướng Vãn một cái rồi đáp: “Tôi với anh ấy là bạn học cũ nhưng mất liên lạc, tháng chín năm ngoái khi tới nhà máy truyền lực cơ khí ở thành phố Châu bàn chuyện hợp tác thì mới gặp lại. Lúc đó tôi mới biết anh ấy vừa tốt nghiệp đại học xong thì được phân công về nhà máy này.”

Triệu Hướng Vãn hỏi lại: “Cô là mối tình đầu của Hạng Đông sao?”

Ngải Linh Lan mím môi, lắc đầu phủ nhận: “Lúc về nông thôn làm thanh niên trí thức thì chúng tôi mới mười mấy tuổi mà thôi, rất đơn thuần.”

Hai mắt Triệu Hướng Vãn híp lại, lạnh nhạt nói: “Cô đã từng tặng cho Hạng Đông một chiếc khăn quàng đỏ đúng không? Anh ta vẫn luôn giữ nó lại đấy.”

Ngải Linh Lan không nói gì, nhưng trong mắt lại lộ ra tình ý sâu đậm.

[Mình đã phá chiếc áo len ba lỗ đang mặc trên người xuống để đan chiếc khăn đó tặng cho anh ấy.]

[Nhưng cả hai người đều rơi xuống vũng bùn lầy thế này, ai có thể kéo ai lên đây? Cũng chỉ có nhẫn tâm chia tay.]

Triệu Hướng Vãn hỏi tiếp: “Cô có biết Hạng Đông đã có vợ rồi không?”

Vẻ mặt Ngải Linh Lan biến sắc, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo như băng: “Cảnh sát Triệu, xin hãy chú ý lời nói của mình đi. Tôi với Hạng Đông chỉ là bạn bè bình thường, anh ấy có vợ hay không thì có liên quan gì đến tôi?”

Nhưng tiếng lòng của Ngải Linh Lan lại hoàn toàn không phải như vậy.

[Có vợ thì sao? Có vợ thì không thể theo đuổi tình yêu đích thực của bản thân hay sao?]

[Người phụ nữ thô lỗ đó làm sao mà hiểu được trái tim của Hạng Đông?]

[Tình nghĩa ở những khoảnh khắc khó nhận thấy nhất rốt cuộc cũng chỉ là chi phí chìm nghỉm mà thôi. Đến lúc nên vứt bỏ, thì phải vứt bỏ!]

Mặc dù Ngải Linh Lan ích kỷ, nhưng tâm cơ lại không nặng nề, ít nhất nội tâm của cô ta rất thoải mái, Triệu Hướng Vãn có thể nghe được tiếng lòng rất rõ ràng.

Ánh mắt Triệu Hướng Vãn sắc bén: “Hiện tại Tiền Diễm Diễm đã c.h.ế.t rồi, còn chuyện gì có thể ngăn cản cô và Hạng Đông ở bên cạnh nhau đâu?”