Trái tim Ngải Linh Lan đột ngột rơi mất một nhịp, nhưng cô ta vẫn giữ vẻ mặt rất bình tĩnh, không để lộ ra biểu cảm gì bất thường.
Cô ta giả vờ tức giận, đứng dậy nói: “Cảnh sát Triệu, tôi không biết cô có ý gì. Nếu như không phải phó cục trưởng Hứa gọi điện thoại cho tôi thì cô căn bản không có tư cách ngồi ở đây thẩm vấn tôi đâu!”
[Hạng Đông đã nói rồi, anh ấy sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện.]
[Chuyện của chúng ta tuyệt đối không thể bị phanh phui.]
Triệu Hướng Vãn cũng đứng lên theo, ý vị thâm trường mà nói một câu: “Phó trưởng phòng Ngải, đây không phải là thẩm vấn đâu.” Nếu hiện tại thật sự tiến vào giai đoạn thẩm vấn thì thái độ của tôi chắc chắn sẽ không lịch sự thế này.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Triệu Hướng Vãn nhìn thấy Mẫn Thành Hà đầu tiên.
Mẫn Thành Hà hít mũi một cái, ánh mắt anh ta lập tức sáng lên rồi nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Triệu Hướng Vãn.
Bả vai Triệu Hướng Vãn run lên, như thể muốn xua tan đi mùi hương dính ở trên người: “Anh ngửi được mùi hương này ở trên người Hạng Đông đúng không?”
Mẫn Thành Hà gật đầu liên tục: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Mẫn Thành Hà lại hỏi: “Đây là mùi gì vậy?”
Triệu Hướng Vãn thành thật trả lời: “Là mùi hương ở sảnh khách sạn Will Weiss.”
Trong đôi mắt Mẫn Thành Hà lóe lên một ánh sáng kỳ quái: “Hạng Đông, có người khác sao?”
[Phải ở lại rất lâu thì mùi ở trên người mới nồng như vậy.]
[Anh ta đã thân thiết với ai?]
Triệu Hướng Vãn không trả lời câu hỏi của anh ta, đứng dậy nói: “Cảnh sát Hoắc sẽ đi làm thủ tục với anh, anh có thể quay về đi làm tại nhà máy.”
Mẫn Thành Hà đứng dậy, khom người với cô: “Cảm ơn cô.”
Triệu Hướng Vãn khoát tay một cái, nhìn nửa khuôn mặt bị lửa làm bỏng của anh ta, dặn dò một câu: “Cảnh sát chúng tôi đang nỗ lực điều tra phá án, anh đừng làm rối loạn tiết tấu làm việc của chúng tôi.”
Mẫn Thành Hà không nói gì.
[Hạng Đông ghét bỏ chị ấy.]
[Không chăm sóc cho chị ấy.]
[Anh ta đáng chết!]
Triệu Hướng Vãn lạnh lùng hỏi lại: “Anh nghe thấy chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẫn Thành Hà ngẩng đầu nhìn cô, lúc này anh ta mới gật đầu nhận lời: “Được.”
Mẫn Thành Hà trở về nhà máy truyền lực cơ khí thành phố Châu, đồng nghiệp trong nhà máy thấy anh ta trở về thì biết anh ta không phải hung thủ g.i.ế.c người, lời đồn lại một nữa truyền đi khắp nơi.
“Biết gì không? Mẫn Thành Hà đã được cảnh sát thả ra vì vô tội rồi đấy, cậu ấy không có g.i.ế.c người đâu.”
“Vậy ai là người g.i.ế.c Tiền Diễm Diễm? Không phải là Hạng Đông làm đấy chứ?”
“Không không không, không phải Hạng Đông đâu, ngày mà Tiền Diễm Diễm bị giết, Hạng Đông với mấy người bọn tôi đi ăn cơm uống rượu mà.”
“Vậy thì là ai chứ? Có phải Hạng Đông thuê người ra tay hay không?”
Lời đồn bay đến tai Hạng Đông khiến anh ta rõ ràng đã bắt đầu hoảng sợ.
Người nhà họ Tiền cũng ra tay, bọn họ gửi Hạng Thừa Tự tới trường nội trú, giảm bớt sự tiếp xúc giữa cậu bé với Hạng Đông. Công việc của Hạng Đông bị đình chỉ, tự do cá nhân cũng bị hạn chế.
Hạng Đông đến tìm Tiền Dân Cường để thể hiện lòng trung thành một lần nữa.
Nhưng Tiền Dân Cường đã không còn tin tưởng anh ta.
Bất kể là Hạng Đông nói gì thì Tiền Dân Cường và Tiền Quốc Phú đều không nghe, cũng không thèm để ý đến chuyện Hạng Đông có phải là hung thủ hay không, dù sao em gái đã chết, em rể từ nay cũng chỉ là kẻ qua đường.
Lần trước Hạng Đông đến thì chỉ cần gõ cửa một cái là được.
Vốn dĩ Hạng Đông còn muốn xây dựng hình tượng người chồng đau khổ sau cái c.h.ế.t của vợ, nhưng không ngờ đến khi cảnh sát vào cuộc thì bản thân anh ta lại trở thành nghi phạm lớn nhất, dù có chứng cứ ngoại phạm thì cũng vô ích, chuyện này khiến anh ta cảm thấy rất phiền.
Còn Triệu Hướng Vãn thì đang bận rộn thu thập chứng cứ.
Lúc này, điểm mấu chốt để phá án chính là xác định ai là hung thủ g.i.ế.c người.
Nếu Hạng Đông thuê người giết, vậy thì anh ta đã tìm ra kẻ đó bằng cách nào?
Phải biết rằng, g.i.ế.c người thì phải đền mạng.
Ngay cả loài kiến còn biết quý trọng mạng sống, nếu không có lợi ích to lớn hoặc đã bị buộc đi tới đường cùng, ai lại nguyện ý ra tay g.i.ế.c người?
Nghĩ đến vụ án tổ chức sát thủ ở ở thành phố Châu vừa được phá gần đây, Triệu Hướng Vãn yêu cầu Hoắc Chước liên lạc với những người liên quan, hỏi xem liệu có kẻ nào lọt lưới hoặc tổ chức ngầm nào chưa bị quét sạch hay không.
Nhưng thông tin phản hồi lại khiến mọi người một lần nữa rơi vào bế tắc.
Tổ chức sát thủ ở thành phố Châu đã bị tiêu diệt hoàn toàn, dù Hạng Đông có tiền cũng không thể tìm được ai giúp minh làm việc.
Vậy rốt cuộc hung thủ là ai?
Theo kết quả giám định của pháp y cho thấy hung thủ cao khoảng 1m75, là người thuận tay phải, ra tay tàn nhẫn. Nếu g.i.ế.c người, thường sẽ nhắm thẳng vào tim hoặc yết hầu để ra một đòn chí mạng. Tuy nhiên, cách thức dùng d.a.o đ.â.m một nhát vào phổi khiến m.á.u tràn vào khí quản khiến nạn nhân không thể kêu cứu là điều hiếm gặp.