Triệu Hướng Vãn cười giễu một tiếng: “Tìm phóng viên ở đâu nào? “Tạp chí Pháp Lý” sao?”
Cấu Trường An giật mình một cái, sau lưng bắt đầu toát mồ hôi lạnh, anh ta cũng không dám mắt đối mắt với Triệu Hướng Vãn, sau khi đưa mắt nhìn qua nhìn lại khắp phòng thẩm vấn, rồi lại nhìn xuống dưới chân bàn.
[Mình chỉ dựa theo chỉ thị của người thần bí tông vào chiếc BMW kia mà thôi, nào biết sẽ còn tông c.h.ế.t hai mẹ con kia chứ!]
[Về sau mình mới biết, người phụ nữ kia là phóng viên, không những thế còn là phóng viên của tạp chí Pháp Lý.]
[Mấy người ở tiệm rửa xe đã đặt tạp chí này định kỳ, có đôi khi mấy anh em cũng sẽ dùng mấy vụ án trong tạp chí đó để làm trò tiêu khiển, không ngờ… Ôi!]
Triệu Hướng Vãn thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, phóng viên thích, người chuyên mục “Dân chúng nói”, luôn lên tiếng cho nhân dân, lên tiếng cho những người yếu thế, viết ra những bài báo cảm động lại vì sự bất cẩn của anh, đã c.h.ế.t trong vũng m.á.u bên cạnh chiếc BMW.”
Cẩu Trường An ngẩn người, cổ họng có hơi căng ra: “Phóng viên Thích…”
[Mình biết, chuyên mục “Dân chúng nói”.]
[Công nhân nông thôn đòi nợ, công nhân mỏ bảo vệ quyền lợi, công nhân thất nghiệp tìm việc... Mình rất thích chuyên mục này, bởi vì những bài viết trong đó đều thật lòng vì mọi người, vì những người dân bình thường mà lên tiếng, không giúp đỡ những người giàu có vô lương tâm.]
[Phóng viên Thích, là ai vậy?]
Triệu Hướng Vãn tìm được nét đặc trưng trong nội tâm Cẩu Trường An… Anh ta ghét người giàu, không coi thường, khinh khi người nghèo.
“Phóng viên Thích, bút danh là Tân Hỏa. Cô ấy đã từng nói, phải để tinh thần pháp quyền và ngọn lửa công lý được cháy mãi. Cô ấy cũng từng nói, phải bảo vị những người dân thấp cổ bé họng, bị chèn ép, đòi lại công bằng cho bọn họ.”
Cẩm Trường An cảm thấy có một mũi kiếm đang chĩa thẳng vào n.g.ự.c anh ta.
Hối hận, áy náy, xấu hổ…
[Tân Hỏa, cô ấy là người tốt.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Mình không nên nghe lời người kia mới phải.]
Tiếng nói của Cẩu Trường An nhỏ đi, anh ta cúi đầu, mãi một lúc sau mới trả lời một câu: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết.”
Triệu Hướng Vãn cảm giác được lòng anh ta có thay đổi: “Tôi nói cho anh biết tại sao anh lại ở chỗ này nhé. Ba ngày trước, anh lao vút trên con đường lớn trước cổng trường tiểu học, không những thế còn từng hưng phấn nói lớn mấy chữ: ‘Xong việc, nghỉ thôi!’ Đã bị tôi nghe thấy.”
Cẩu Trường An trợn tròn hai mắt, nhìn người phụ nữ nhìn mặc đồng phục cảnh sát màu xanh ô liu đang đứng trước mặt mình, gương mặt tròn trịa cùng đôi mắt phượng sáng rực: “Tôi, tôi chưa từng nhìn thấy cô. Tôi, tôi có nói vậy sao?”
Triệu Hướng Vãn lạnh lùng nói: “Chúng ta lướt ngang qua nhau, lúc anh nói ra bốn chữ đó, vừa đúng lúc tôi nghe thấy, thế là ghi nhớ biển số xe của anh. cảnh sát cũng nhanh chóng điều động người đến bắt anh về đây, tất cả các mối quan hệ xã hội, những lần trộm cắp vặt, đánh nhau của anh đều được chúng tôi nắm trong tay.”
Cẩu Trường An thật sự không ngờ, dù bản thân đã đội mũ bảo hiểm và phóng xe với tốc độ 100km/h, thế mà vẫn có người chú ý đến biển số xe của anh ta. Hơn nữa, khi ấy anh ta thật sự đã nói ra bốn chữ “xong việc, nghỉ thôi” đó sao? Có nói à? Anh ta đột nhiên cảm thấy có hơi mờ mịt.
Triệu Hướng Vãn đưa tay chỉ chỉ trần nhà: “Anh có thấy đây là ý trời không? Phóng viên Thích lên tiếng cho người dân, bảo vệ quyền lợi của người dân nhưng cuối cùng lại c.h.ế.t oan dưới bánh xe của người dân. Ông trời cũng không nhìn nổi, thế nên bây giờ anh mới ngồi ở đây đấy.”
Điều kiện gia đình của Cẩu Trường An không tốt, cha anh ta mất sớm vì bệnh, trong nhà chỉ còn một người mẹ ốm đau, bệnh tật quanh năm. Anh ta học không nhiều, còn chưa tốt nghiệp cấp hai đã ra ngoài lăn lộn. Những lời nói của Triệu Hướng Vãn đã khuếch đại sự áy náy trong lòng anh ta, điều này càng khiến lòng anh ta thấy nặng trĩu.
“Tôi…”
Cẩu Trường An vừa mở miệng, cuối cùng lại ngậm chặt lại, không nói gì.
[Không nói được.]
[Người kia đã nói, nếu như mình dám nói ra, vậy thì sẽ g.i.ế.c hết cả gia đình mình.]
[Mẹ mình ở nhà một mình, vậy nên việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn quá dễ.]
Nghĩ tới đây, hai mắt Cẩu Trường An đảo một vòng, cổ rụt lại: “Không phải, tôi không phải người hại c.h.ế.t phóng viên Thích. Tôi chỉ đùa giỡn vài câu, nào biết tên mập lái chiếc BMW đó lại kém cỏi như vậy! Không chỉ không đạp thắng xe mà còn đánh tay lái một cách qua loa. Anh ta tông c.h.ế.t người thì có liên quan gì tới tôi?”
Cả người Triệu Hướng Vãn hướng về trước, thấp giọng nói: “Cảnh sát cam kết sẽ bảo vệ an toàn cho mẹ anh và cả anh nữa, cho đến khi vụ án này kết thúc điều tra, anh thấy sao?”
“Cái gì?” Cẩu Trường An có hơi sửng sốt, tim cũng đột nhiên đập mạnh hơn.
Triệu Hướng Vãn tiếp tục đưa ra điều kiện với anh ta, tuy giọng nói rất thấp, nhưng lại vô cùng rõ ràng: “Không cần che giấu nữa, cảnh sát đã biết anh có giao dịch với người khác từ lâu rồi, nếu không chúng tôi cũng sẽ không đưa anh tới đây. Anh nói thật đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng. Anh không phải nghi phạm chính, cùng lắm cũng chỉ là tòng phạm mà thôi, vậy nên hãy thành thật khai báo đi, chúng tôi có thể giúp anh giảm bớt thời gian thi hành án. Chờ tới khi nghi phạm chính sa lưới, cũng chẳng còn ai uy h.i.ế.p được anh và mẹ anh nữa. Nếu không… Anh g.i.ế.c tôi, tôi g.i.ế.c anh, chỉ cần có tiền thì muốn làm gì thì làm, không có pháp luật bảo vệ, trên đời này nào có đường sống cho người nghèo?”