Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 767: Nó Muốn Cái Gì Thì Ai Chẳng Đồng Ý





Ba người lại tới biệt thự nhà họ Thịnh một lần nữa, Tạ Tiêm Vân đang ở phòng ngủ nghỉ ngơi, người tiếp đón bọn họ chính là Thịnh Tái Trung.

Sắc mặt Thịnh Tái Trung rất nghiêm trọng, thấy cảnh sát đến thì quan tâm hỏi: “Tiểu Thiên ở chỗ đó có khỏe không? Có phải chịu khổ không? Thằng bé vẫn còn nhỏ nên mong mọi người khoan dung cho nó.”

Chu Phi Bằng hỏi thăm anh ta vài vấn đề, Thịnh Tái Trung đều trả lời trôi chảy.

“Mấy giờ chiều ngày 22 anh rời khỏi văn phòng?”

“Ba giờ.”

“Tầm mấy giờ tới phòng bệnh?”

“Từ công ty đến bệnh viện nhân dân tỉnh tương đối gần nên căn bản chỉ mất chừng mười phút, hơn nữa dừng xe, lúc lên được đến phòng bệnh nữa thì chắc hẳn là ba giờ mười mấy phút.”

“Lúc đến thăm mẹ anh đã nói chuyện gì? Ở lại bao lâu?”

“Chỉ có hỏi thăm chút bệnh tình, hỏi hàng ngày bà ấy ngủ thế nào, ăn uống thế nào, có muốn mời người chăm sóc không. Mẹ tôi không thích có người ngoài ở bên cạnh nên buổi tối chỉ mời một người chăm sóc ngủ ở hành lang để đề phòng bà ấy nửa đêm tỉnh lại thôi.”

“Mấy giờ anh rời đi?”

“Tầm năm giờ.”

Tất cả đều hoàn toàn trùng khớp với lời khai của Thịnh Tái Thiên.

Triệu Hướng Vãn đột nhiên lên tiếng: “Vì sao em trai anh lại muốn lấy chìa khóa xe, vì sao đột nhiên cậu ấy lại trở về nhà?”

Trên mặt Thịnh Tái Trung không có biểu cảm gì: “Tôi không biết, nó chỉ nó sẽ lái xe một chuyến về nhà, từ trước đến giờ nó muốn gì thì tôi vẫn luôn đồng ý.”

[Nó muốn cái gì thì ai chẳng đồng ý.]

Rốt cuộc cũng nghe được sự bất mãn trong nội tâm Thịnh Tái Trung, Triệu Hướng Vãn biết được phương hướng câu hỏi của mình là chính xác, cô tiếp tục hỏi: “Cậu ấy không có bằng lái, vì sao anh lại yên tâm để cậu ấy lái xe?”

Thịnh Tái Trung nói: “Nó biết lái xe, từ năm mười sáu tuổi nó đã bắt đầu lái xe rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Thịnh Thừa Hạo cưng chiều nó như vậy, ai dám nói một chữ “không” cơ chứ?]

Triệu Hướng Vãn nói: “Nếu như xảy ra chuyện gì thì sao? Cậu ấy không bằng lái, cũng chính là không tuân thủ luật giao thông.”

Thịnh Tái Trung lạnh nhạt nói: “Không có sao cả, đội luật sư của cha tôi đương nhiên sẽ xử lý chuyện nhỏ như thế.”

Chu Phi Bằng có chút tức giận: “Đây mà là chuyện nhỏ à? Anh đúng là một người anh trai tốt đấy!”

Cái chữ “tốt” này được nhấn mạnh cực kỳ rõ ràng, Thịnh Tái Trung quay mặt đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nói gì.

[Không tốt với Tiểu Thiên, chẳng lẽ chờ Thịnh Thừa Hạo mắng mình, hoài nghi mình rồi đuổi mình ra khỏi nhà à?]

Trong suy nghĩ nội tâm của Thịnh Tái Trung, anh ta chưa bao giờ gọi một tiếng “Cha”, mà không ngừng gọi cả họ cả tên, hiển nhiên anh ta chẳng hề có sự kính trọng nào với cha mình cả.

Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi liên quan đến vụ án: “Sau khi Thịnh Tái Thiên về nhà, anh đang làm cái gì?”

Thịnh Tái Trung trả lời: “Tôi đưa mẹ đi khám, bác sĩ chỉ định chụp CT, nhưng buổi sáng bà muốn châm cứu nên không có đi.”

Từ khoa nội trú trên tầng ba đi xuống, tới khoa ngoại trú ở tầng một thì phải đi qua một khu vườn nhỏ.

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Ba người cùng nhau đi xuống sao?”

Thịnh Tái Trung gật đầu: “Đúng vậy. Sau khi xuống thì Tiểu Thiên cầm chìa khóa đi tới bãi đậu xe lái xe, tôi đưa mẹ đến phòng khám ngoại trú để làm kiểm tra.”

Triệu Hướng Vãn nhìn anh ta một cái: “Báo cáo kết quả kiểm tra cho thấy bà Tạ đã được kiểm tra vào ngày 23.”

Thịnh Tái Trung hiển nhiên đã có sự chuẩn bị trước: “Đúng vậy, buổi chiều hôm đó mẹ tôi cứ luôn nói mình choáng đầu, không muốn đi kiểm tra, mà bà ấy cũng không chịu quay về phòng bệnh, cảm thấy khung cảnh ở vườn hoa nhỏ tốt nên cứ thế ngồi ở đó.”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Ngồi từ ba giờ đến năm giờ?”

Thịnh Tái Trung đáp: “Đúng vậy, đến gần năm giờ mẹ tôi mới cảm thấy cơ thể thư thái hơn một chút, lúc đó bà ấy mới cùng tôi quay trở về phòng bệnh. Lúc sau Tiểu Thiên tới rồi đưa chìa khóa cho tôi, tôi thấy vẻ mặt nó hốt hoảng nên hỏi một câu, nhưng nó cũng không trả lời mà vội vã rời đi. Lúc đi tôi thấy trên tay nó còn cầm thứ gì đó rất dài…”

Chu Phi Bằng hỏi: “Thứ gì?”

Người này xảo quyệt hơn em trai mình rất nhiều, chắc chắn anh ta sẽ nói là cúp.

Thịnh Tái Trung gật đầu: “Chính là cái cúp pha lê. Lúc đó tôi đã nghĩ, sao nó về nhà lại lấy cúp làm gì? Ai ngờ đó lại chính là hung khí, ai! Bây giờ nhớ lại khiến tôi cảm thấy rất hối hận. Nếu như lúc đó tôi hỏi thêm một câu, biết được sau khi trở về Tiểu Thiên đã cãi vã với cha mình, trong lúc kích động đã đánh cha thì tôi nhất định sẽ lập tức quay về biệt thự để sớm đưa ông ấy tới bệnh viện cấp cứu, nói không chừng cha tôi cũng chẳng chết, hết thảy đều sẽ trở lại bình thường, tôi thật sự vô cùng vô cùng hối hận!”