Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 768: Ghen Tị Chính Là Nút Thắt Trong Lòng Thịnh Tái Trung





Chuyện này Thịnh Tái Trung đối đáp vẹn toàn hơn Thịnh Tái Thiên, không biết vì sao trước đó hai người họ chẳng đối chiếu lời khia cho tốt.

Chu Phi Bằng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Thịnh Tái Trung nói: “Sau đó? Sau đó Tiểu Thiên trở về khách sạn, tôi lái xe về công ty. Mãi đến ngày 25, mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi nói cha tôi đã chết, tôi trở về mới biết là Tiểu Thiên vô tình g.i.ế.c cha. Ai! Sau khi mọi người rời đi, Tiểu Thiên trở về nói thật với chúng tôi, tôi với mẹ tôi đều c.h.ế.t lặng.”

Chu Phi Bằng hỏi: “Mấy người yêu cầu cậu ấy đến đầu thú ở sở cảnh sát thành phố sao?”

Thịnh Tái Trung thở dài một hơi: “Chúng tôi cũng chẳng còn cách nào. Mẹ tôi nấu cơm, Tiểu Thiên đi tắm, ba người chúng tôi ăn một bữa cơm xong thì Tiểu Thiên lập tức rời đi. Mẹ tôi cũng không ngăn được nó, tôi cũng chẳng có biện pháp, ai! Nhưng mà tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất bào chữa cho nó, chỉ hy vọng nó ở chỗ đó mọi người đối xử với nó tốt một chút. Nó cũng không phải là một đứa trẻ xấu, nó chỉ là lỡ tay một chút, thật sự chỉ là vô tình thôi. Cha tôi đối xử với nó tốt như vậy, sao nó có thể muốn g.i.ế.c cha tôi được chứ?”

[Cho nó một trăm lá gan nó cũng chẳng dám ra tay với Thịnh Thừa Hạo. Lỡ tay? Sao có thể là lỡ tay được?]

[Đúng là thằng ngu.]

[Mẹ chỉ cần rơi vài giọt nước mắt là nó chủ động đứng ra nhận tội.]

Triệu Hướng Vãn đứng lên, lễ phép hỏi: “Có thể dẫn tôi tới hiện trường vụ án được không?”

Thịnh Tái Trung đứng dậy: “Được.”

Thịnh Tái Trung đi ở phía trước, đột nhiên Triệu Hướng Vãn hỏi: “Buổi trưa ngày 22 anh và tổng giám đốc Thịnh nói chuyện gì vậy?”

Thịnh Tái Trung nheo mắt lại: “Chuyện làm ăn ấy mà.”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Chuyện làm ăn mà có thể nói trong vòng một giờ được sao?”

Thịnh Tái Trung bước lên lầu: “Cô không hiểu rõ cha tôi rồi, nếu như ông ấy đã nói đến công việc thì có thể một hơi nói mấy tiếng đồng hồ kìa.”

Triệu Hướng Vãn nói: “Cuồng công việc sao?”

Thịnh Tái Trung cười khổ, đáp: “Đúng vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Hướng Vãn nói: “Thế nên ngay cả sinh nhật anh cũng quên mất?”

Thịnh Tái Trung dừng bước.

Triệu Hướng Vãn nói: “Ngày 21 là ngày sinh nhật anh đúng không? Mặc dù mẹ anh nằm viện nhưng cũng giữ lại một chiếc bánh trong tủ lạnh cho anh, nhưng mà cha anh chỉ biết đến công việc thì sợ rằng ngay cả ngày đó là sinh nhật anh ông ta cũng quên mất nhỉ?”

Đêm qua, sau khi kiểm tra thông tin hộ khẩu của bốn thành viên nhà họ Thịnh, rốt cuộc Triệu Hướng Vãn mới hiểu rõ vì sao vào ngày 21 tháng 6 này Thịnh Tái Trung lại tặng bánh ngọt cho bảo an.

Sắc mặt Thịnh Tái Trung có chút biến hóa, trên gương mặt lúc nào cũng như đang vui vẻ đó có một đám mây đen.

[Trong lòng ông ta chỉ có Tiểu Thiên, ông ta nhớ mỗi một năm sinh nhật của Tiểu Thiên, dù có bận rộn đến mấy đi chăng nữa thì vẫn sẽ tới tham gia họp phụ huynh cho nó, chơi đá bóng với nó, nó có chút tiến bộ là cảm thấy kiêu ngạo, nhưng mình thì sao? Ngay cả ngày sinh nhật của mình ông ta còn chẳng nhớ! Ông ta chỉ nhớ gọi mình tới đưa đón ông ta, bảo mình đi ép các nhà nghiên cứu khoa học ở bộ phận phát triển. Mình là con trai ông ta, mình không phải tài xế! À, không đúng, mình căn bản đâu phải con trai của ông ta đâu.]

Không phải con trai ông ta?

Thịnh Tái Trung không phải con trai ruột của Thịnh Thừa Hạo?

Trong lòng Triệu Hướng Vãn lần nữa chấn động.

Thịnh Tái Trung chỉ lơ đãng hai giây, sau đó anh ta lại nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng rồi tiếp tục đi lên, lạnh nhạt nói: “Cha tôi bận rộn công việc, cũng không phải là sinh nhật nên cũng không có vấn đề gì cả.”

Ghen tị chính là nút thắt trong lòng Thịnh Tái Trung.

Chỉ cần không ngừng kích thích phần ghen tỵ này trong lòng anh ta thì Thịnh Tái Trung sẽ thể hiện ra một mặt chân thật nhất.

Triệu Hướng Vãn đi theo anh ta lên tầng, đứng ở bên ngoài cửa phòng sách.

Nhìn vào tủ trưng bày bên trái cánh cửa, Triệu Hướng Vãn nói: “Thật sự là bởi vì bận rộn công việc sao? Tôi thấy hình như cái tủ trưng bày này đều được tổng giám đốc Thịnh đặt những thứ quý giá nhất ở đây nhỉ?”

Thịnh Tái Trung chợt quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Triệu Hướng Vãn: “Cô có ý gì?”

Triệu Hướng Vãn nhún nhún vai, mặt đầy vẻ vô tội: “Tôi chẳng có ý gì cả, chẳng qua lần đầu tiên tôi đến khám xét hiện trường thì cảm thấy có chút kỳ lạ, vì sao cái tủ kia chẳng có tấm hình nào của anh, cũng chẳng có cúp, giấy khen hay huy chương gì của anh thế? Ồ, đương nhiên, cũng có thể là do anh không ưu tú bằng em trai anh nên mấy cũng chưa từng được khen thưởng gì.”

Mí mắt Thịnh Tái Trung giật giật mấy cái.

[Sao mình có thể không được khen thưởng được? Đều không phải! Mình đã từng nhận được ba lần học sinh giỏi, mình cũng từng có giải thưởng hội họa, mình cũng giành được giải nhất trong cuộc thi ca hát, vì sao đến tận bây giờ ông ta cũng chưa từng để những chuyện này ở trong lòng vậy? Mẹ nói là không sao đâu, bà ấy biết mình rất ưu tú. Nhưng… Vì sao ông ta lại chẳng nhìn thấy? Nếu như không phải năm ngoái mình nghe lén được bọn họ cãi vã thì mình cũng chẳng biết mình lại là một đứa con hoang mẹ đã lén sinh ra.]