Ta nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo chút thú vị. Chẳng lẽ... hắn đang ghen?
Trong mộng cảnh của ta, hắn nên là người sánh vai với Vân Hi Nguyệt, cùng hoạn nạn, cùng vinh quang.
Yến hội cài hoa đến đây đã không còn gì đáng xem nữa.
Ta cùng A Tị sớm cáo lui hồi cung.
Trên đường trở về, A Tị vừa đi vừa mắng không ngừng:
“Trước kia ta còn ngỡ Tam hoàng huynh là người có khí độ, ai ngờ hóa ra chỉ là cái gối thêu hoa, bên ngoài thì rực rỡ mà bên trong rỗng tuếch. Một là chẳng biết bảo hộ người nhà, hai là chẳng giữ được phong thái quân tử. Ai tới chui vào lòng cũng đón, chẳng khác gì tay áo rỗng dài, ai nắm cũng được.”
Ta biết nàng đang giận vì chuyện gì.
Bề ngoài, Vân Hi Nguyệt đã cúi đầu xin lỗi, tựa hồ nhận phần thua thiệt. Nhưng thiên hạ đều biết mối quan hệ giữa nàng ta và Tam hoàng huynh thập phần mật thiết. Danh tiếng nàng ta chẳng những không tổn hại, mà lại càng được người người ca tụng.
Thế sự là như vậy.
Kẻ nắm quyền liền có thể xoay chuyển đúng sai.
Mà ta, tuy chẳng phải là người tốt vẹn toàn, nhưng cũng có phần tàn nhẫn của riêng mình.
Vì thế, ta liền sai người lan truyền những việc xấu năm xưa của nguyên thứ nữ Vĩnh Khang Hầu phủ – người từng bị Vân Hi Nguyệt thay thế – trong đó có việc từng bị bắt giữ vì tội trộm cắp.
Hiện tại, Vân Hi Nguyệt là nhân vật phong vân nhất Kinh thành, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng ta. Tin tức một khi phát ra, chẳng mấy chốc đã truyền khắp ngõ lớn hẻm nhỏ, chẳng cần tốn sức.
Vân Hi Nguyệt chưa kịp đắc ý quá hai ngày, đã vội cáo bệnh đóng cửa không tiếp khách.
Tam hoàng tử đến tìm ta hai lượt, nhưng ta viện cớ cảm mạo, không tiếp kiến.
A Tị bảo, hắn tức giận đến độ sắc mặt tái xanh, song cũng chẳng thể làm gì.
Ta nghe mà trong lòng vui sướng.
Tiêu Khởi nhân cơ hội mắng Tam hoàng tử một trận, nhưng hắn nào phải người hiểu lòng người khác. Không những chẳng nhận ra điều tốt của huynh trưởng, lại càng thêm oán hận.
Tam hoàng tử vốn là người như vậy – ưa nhìn người khác chịu thiệt, nhưng bản thân thì chẳng chịu nổi nửa phần uất ức.
Chẳng bao lâu sau, xuân tiết tới gần.
Trong cung đèn hoa rực rỡ, yến tiệc kéo dài suốt đêm, dân gian cũng mở hội, không hề giới nghiêm. Khắp chốn đều là cảnh náo nhiệt tưng bừng.
Sau tết, triều đình mở cửa, các quan viên từ các châu quận lục tục hồi kinh, dâng tấu trình sự vụ. Cũng chính lúc này, lời đồn về việc Lý ngự sử nhận hối lộ bất ngờ lan truyền khắp nơi. Trong một đêm, Lý phủ bị khám xét, cả nhà bị áp giải.
Song song với đó, câu chuyện trong tiệc cài hoa lại một lần nữa bị khơi lại: rằng Vân Hi Nguyệt đã từng cảnh báo Lý tiểu thư sẽ gặp tai ương, nhưng nàng không chịu nghe.
Lời ra tiếng vào không dứt, thậm chí có kẻ nói ta là người hung tàn vô lễ, lớn lên ngoài cung nên không hiểu quy củ, chẳng giữ đạo làm nữ tử quyền quý.
Ngược lại, ai ai cũng khen ngợi A Tị phẩm hạnh đoan trang, dù không phải con ruột của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ chu toàn, xứng là khuôn mẫu của nữ tử dòng dõi cao môn.
Nghe hết những lời ấy, ta biết có kẻ đang dùng kế ly gián.
A Tị giận đến mặt trắng bệch, nhưng trong mắt cũng lộ rõ nét lo lắng.
Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y ta, khẽ nói:
“Di Quang, không giấu gì ngươi. Nếu không có nửa năm cùng ngươi kề vai chịu khổ, có lẽ hôm nay, ta cũng đã tin rồi.”
“Giờ thì sao?”
“Giờ ta chỉ muốn tìm kẻ lắm mồm kia, móc lưỡi hắn xuống cho yên chuyện.”
Ta thầm nghĩ, việc cấp bách lúc này là phải sớm rửa sạch oan khuất cho Lý ngự sử. Chỉ cần chân tướng được làm rõ, Vân Hi Nguyệt át sẽ không còn đất đứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta mang theo ngọc bội mà Lý tiểu thư trao tặng, tiến cung bái kiến Hoàng tổ mẫu.
Hoàng tổ mẫu vốn chẳng ưa ta. Trong mắt bà, việc ta từng lưu lạc nhân gian là vết nhơ trong hoàng tộc, khó có thể nhắc đến.
Từ khi hồi cung đến nay, ta mới chỉ diện kiến bà một lần.
Lần này, người cũng không muốn gặp. Nhưng khi cung nữ truyền lời thoáng nhìn thấy miếng ngọc nơi cổ ta, sắc mặt bỗng đổi, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
“Nô tì xin công chúa chờ giây lát, nô tì sẽ vào truyền lời thêm một lần nữa.”
Chỉ chốc lát sau, Hoàng tổ mẫu đã thân chinh sai người ra mời. Khi ta bước vào, người đã ngồi ngay ngắn nơi ghế thượng, ánh mắt dừng nơi ngọc bội trên cổ ta, không rời nửa bước.
Hiểu được tâm ý, ta liền kể lại lai lịch miếng ngọc, lại thuật chuyện Lý tiểu thư bằng giọng điệu thong thả, sinh động, để Hoàng tổ mẫu nghe cho vui lòng.
Nghe xong, người rơi lệ.
Tay run run, Hoàng tổ mẫu từ trong áo lấy ra một miếng ngọc khác – hai miếng ngọc, ghép lại thành một thể hoàn chỉnh.
Người ôm lấy mảnh ngọc, nức nở không ngừng, lập tức sai cung nhân truyền thánh chỉ, gọi phụ hoàng đến.
Ta nhìn dáng vẻ thất thố của người, không khỏi kinh ngạc.
Cung nữ tiễn ta ra ngoài, mặt mày hớn hở:
“Đã lâu lắm rồi Thái hậu nương nương chưa từng vui vẻ đến vậy. Nhờ phúc của công chúa, Thái hậu nương nương đã đoàn viên cùng vị tỷ muội thất lạc bao năm.”
Đêm ấy, ta nghe tin phụ hoàng đã hạ chỉ lật lại vụ án nhà Lý ngự sử.
Sáng hôm sau, Lý đại nhân cùng gia quyến được thả khỏi ngục, thanh danh được khôi phục.
Chiều đến, Thái hậu đích thân xuất cung, đến Lý phủ thăm cố nhân. Hai người gặp lại, ôm nhau mà khóc như mưa.
Ngày kế tiếp, Lý ngự sử được triệu nhập triều đình, trọng dụng làm đại thần. Lão phu nhân Lý gia được phong cáo mệnh phu nhân, còn Lý tiểu thư cũng được sắc phong huyện chủ.
Việc tốt lành dồn dập, lòng người vui như hội. Ta cũng không giấu được nụ cười mãn nguyện. Chỉ tiếc thay, phúc phần ấy không đến với Vân Hi Nguyệt.
Lời tiên đoán của nàng ta chỉ đúng trong ba ngày, sau đó người người bắt đầu gọi nàng là “mỏ quạ đen”, hễ ai bị nàng tiên đoán liền gặp chuyện không may.
Ngay cả Cảnh phi nương nương cũng phải dặn Tam hoàng tử tránh xa nàng ta. Chẳng những thế, Tam hoàng tử còn bị phụ hoàng quở trách vì mê nữ sắc, bỏ bê chính sự, không giữ phong thái hoàng gia.
Lần này, hắn bị phái xuất chinh đến vùng hiểm địa phía tây Thục quốc.
Cảnh phi khóc đến mờ mắt, nhưng phụ hoàng lòng đã quyết, không ai lay chuyển nổi.
Đêm ấy, ta nằm mộng.
Trong mộng, Vân Hi Nguyệt đoạt được ngọc bội, nhờ lời tiên đoán thu phục lòng người, được Hầu phủ phá lệ mời tham dự thượng yến trong cung. Ở yến tiệc, nàng ta được Hoàng tổ mẫu ưu ái, từ đó từng bước đối đầu cùng ta và A Tị...
Tỉnh giấc, ta thở dốc mấy hơi, trong lòng như vừa trút được tảng đá.
May thay, tất cả chỉ là mộng tưởng.
May thay, Lý ngự sử thực sự là người trong sạch.
Nếu không, đại cục hẳn đã vỡ tan từ lâu rồi.
Sau khi Tam hoàng tử rời cung, ta nghe phong thanh rằng Vân Hi Nguyệt nhiều lần tìm đến Dương Cảnh Chi, song hắn luôn tránh mặt, chẳng chịu tiếp kiến. Ngược lại, Dương Cảnh Chi lại phái người đưa thư cầu kiến ta, nhưng ta đã cự tuyệt.
A Tị khẽ nói:
“Dương công tử hình như có tình ý với người, gia thế không tầm thường, dung mạo lại tuấn tú. Tuy từng có hiểu lầm, nhưng lần ấy bị truy sát mà vẫn xoay chuyển tình thế, cũng là người cơ trí, công chúa thử suy xét lại xem sao.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Ta chỉ khẽ lắc đầu.
Chỉ riêng việc hắn và Vân Hi Nguyệt có liên hệ trong giấc mộng, cũng đủ khiến ta chẳng thể xem hắn là người có thể kết tóc se tơ trong kiếp này.