Chương 119: Khảo Nghiệm Của Cường Giả
Bước đi trên Đạo Ngấn Chi Thê là một trải nghiệm vừa đau đớn lại vừa sung sướng.
Mỗi một bậc thang, đều có một luồng ý chí và pháp tắc của một vị cường giả khác nhau tấn công vào thần hồn của họ. Có kiếm ý sắc bén, có ma diễm nóng rực, có hàn khí thấu xương...
Nhưng nếu có thể chống đỡ được, họ lại có thể từ trong đó lĩnh ngộ được một tia ảo diệu của các loại pháp tắc khác nhau, giúp cho kiến thức và sự hiểu biết của bản thân về Đạo ngày càng rộng lớn.
Ba người, ba cách chống đỡ khác nhau.
Lăng Phong dùng kiếm tâm thông tuệ của mình, biến ý chí thành một thanh kiếm sắc bén, chém tan mọi luồng tạp niệm tấn công vào thần hồn, chỉ tập trung lĩnh ngộ những Đạo Ngấn thuộc về kiếm đạo.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử thì như một tảng băng vĩnh cửu. Nàng dùng tâm pháp của Quảng Hàn Thánh Địa, giữ cho Đạo tâm của mình tĩnh lặng như nước, không bị bất kỳ sự tấn công nào làm cho dao động. Nàng để cho các loại pháp tắc lướt qua mình, chỉ hấp thụ những gì phù hợp.
Còn Lâm Minh, cậu là người quái dị nhất.
Cậu không chống đỡ, cũng không né tránh. Cậu mở rộng Hỗn Độn Nguyên Anh của mình, trực tiếp thôn phệ tất cả các luồng Đạo Ngấn tấn công vào. Mọi loại pháp tắc, khi vào trong cơ thể cậu, đều bị phân giải thành năng lượng Hỗn Độn thuần túy nhất, trở thành chất dinh dưỡng cho Nguyên Anh của cậu.
Cậu không chỉ đi, mà là đang "ăn" cả cái cầu thang này!
Vì vậy, trong khi Lăng Phong và Lãnh Nguyệt Tiên Tử bước đi vô cùng chật vật, thì Lâm Minh lại có vẻ ung dung hơn rất nhiều. Cậu không chỉ không bị tiêu hao, mà khí tức còn đang từ từ mạnh lên.
Bọn họ cứ thế bước đi, vượt qua bậc 100, bậc 500, bậc 900... Uy áp ngày càng khủng khiếp, Đạo Ngấn không còn chỉ là ý chí, mà còn hóa thành hư ảnh của các vị cường giả thượng cổ, tấn công họ.
Sau một khoảng thời gian dài không rõ là bao lâu, cuối cùng, cả ba người, gần như cùng một lúc, đã đặt chân lên bậc thang thứ 999.
Họ thở hổn hển, thần hồn và ý chí đều đã bị vắt kiệt đến cực hạn. Nhưng đổi lại, trong đôi mắt của mỗi người đều sáng rực lên ánh sáng của sự lĩnh ngộ. Trải qua cuộc khảo nghiệm này, nền tảng của họ đã trở nên vô cùng vững chắc.
Trên đỉnh của cầu thang là một cái đài cao. Trên đó, có ba quả cầu ánh sáng đang lơ lửng.
Giọng nói cổ xưa vang lên. "Các ngươi đã chứng tỏ được Đạo tâm của mình. Mỗi người có thể chọn một Đạo Chủng để dung hợp, làm nền tảng cho con đường Hóa Thần."
Ba quả cầu ánh sáng bay đến trước mặt ba người.
Một quả cầu tỏa ra kiếm khí vô tận - Kiếm Đạo Thần Chủng.
Một quả cầu tỏa ra hàn khí của thái âm - Thái Âm Hàn Chủng.
Một quả cầu vừa có sinh cơ dạt dào, lại vừa có tử khí âm u - Sinh Diệt Pháp Chủng.
Lựa chọn của Lăng Phong và Lãnh Nguyệt Tiên Tử là không cần phải bàn cãi. Họ lập tức chọn lấy Đạo Chủng phù hợp nhất với mình.
Lâm Minh nhìn vào viên Sinh Diệt Pháp Chủng. Hỗn Độn sinh ra Âm Dương, Âm Dương diễn hóa Sinh Tử. Pháp tắc Sinh Diệt chính là một trong những biểu hiện cao cấp và gần với bản nguyên nhất của Hỗn Độn. Nếu lĩnh ngộ được nó, Hỗn Độn Đạo của cậu sẽ trở nên hoàn chỉnh hơn.
Cậu không do dự, đưa tay về phía viên Sinh Diệt Pháp Chủng. Một cơ duyên lớn lao khác, một bước đệm vững chắc cho con đường Hóa Thần sau này, đã ở ngay trước mắt.