Thất Sơn Tiên Lộ

Chương 120: Sinh Diệt Dung Hợp



Chương 120: Sinh Diệt Dung Hợp

Ba người cùng lúc đưa tay về phía Đạo Chủng của riêng mình.
Khi Lăng Phong chạm vào Kiếm Đạo Thần Chủng, cả người hắn run lên, kiếm ý vô tận từ Đạo Chủng dung nhập vào kiếm tâm của hắn, khiến cho sự lĩnh ngộ về kiếm đạo của hắn đạt đến một tầm cao mới. Hắn có cảm giác, bây giờ chỉ cần một ý niệm, hắn có thể khiến vạn vật trong trời đất đều hóa thành kiếm.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử dung hợp với Thái Âm Hàn Chủng, khí tức trên người càng thêm lạnh lẽo và thuần khiết. Đằng sau nàng, một vầng trăng thái âm hư ảo hiện ra, nàng như đã trở thành Nguyệt Thần chân chính, có thể điều khiển sức mạnh của hàn băng và thái âm một cách tùy ý.
Nhưng sự thay đổi của Lâm Minh mới là kinh người nhất.
Khi cậu chạm vào Sinh Diệt Pháp Chủng, Hỗn Độn Nguyên Anh trong cơ thể cậu lập tức há miệng, nuốt chửng cả viên Đạo Chủng. Nó không hấp thụ, mà là thôn phệ và phân giải.
Trong đầu Lâm Minh hiện lên cảnh tượng của một tinh vân từ từ ngưng tụ, tạo thành một ngôi sao rực rỡ (Sinh), rồi ngôi sao đó cháy hết, sụp đổ, biến thành một lỗ đen hủy diệt (Diệt). Cả quá trình sinh và diệt đó, đều diễn ra trong một bối cảnh hỗn độn vô tận.
Cậu đã hiểu ra. Sinh và Diệt, vốn là hai mặt của Hỗn Độn.
Lĩnh vực Hỗn Độn của cậu lại một lần nữa tiến hóa. Thuộc tính "Vạn Pháp Tịch Diệt" càng thêm mạnh mẽ, nhưng bên trong sự hủy diệt đó, lại ẩn chứa một tia sinh cơ mờ ảo. Cậu có cảm giác, chỉ cần một ý niệm, cậu có thể dùng Hỗn Độn chi lực để chữa trị vết thương, hoặc cũng có thể dùng nó để tước đoạt sinh mệnh của kẻ khác một cách vô hình.
Sau khi quá trình dung hợp kết thúc, cả ba người đều cảm nhận được thực lực của mình đã có một bước nhảy vọt về mặt bản chất. Con đường đến Hóa Thần kỳ của họ đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Không gian lại thay đổi, đưa họ đến tầng thứ năm.
Khác với những tầng trước, tầng năm vô cùng đơn giản. Đó là một không gian hư vô, ở giữa là một tế đàn bằng đá cổ xưa, rộng lớn, lơ lửng giữa một biển sao trời.
Giọng nói cổ xưa vang lên.
"Tầng thứ năm, Huyết Mạch Tế Đàn. Vạn vật trong trời đất, đều có nguồn cội. Công pháp có thể tu luyện, pháp bảo có thể rèn đúc, nhưng huyết mạch là thứ trời sinh. Hãy nhỏ một giọt tinh huyết của các ngươi lên tế đàn, nó sẽ khảo nghiệm tiềm năng huyết mạch và ban cho các ngươi một cơ duyên tương ứng. Tầng này không có nguy hiểm, chỉ có cơ duyên."
Đây là một tầng thưởng, một sự ưu ái dành cho những người đã xuất sắc vượt qua bốn tầng đầu tiên.
Lăng Phong và Lãnh Nguyệt Tiên Tử nhìn nhau. Họ bước lên trước.
Lăng Phong nhỏ một giọt máu lên tế đàn. Tế đàn phát sáng, một hư ảnh của một thanh thiên kiếm cổ xưa hiện ra, rồi hóa thành một luồng sáng chui vào mi tâm của hắn. Hắn nhận được một phần truyền thừa của một vị Kiếm Tiên thượng cổ, kiếm tâm càng thêm trong suốt.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử nhỏ một giọt máu. Một hư ảnh của một vị tiên nữ đang nhảy múa trên mặt trăng hiện ra. Huyết mạch Thái Âm của nàng được kích phát, trở nên tinh thuần hơn.
Cả hai đều nhận được lợi ích rất lớn.
Bây giờ, đến lượt Lâm Minh. Cậu có chút do dự. Huyết mạch? Từ trước đến nay, cậu luôn cho rằng mình chỉ là một người bình thường.
Cậu bước lên tế đàn, chích một giọt máu từ đầu ngón tay. Giọt máu của cậu có màu đỏ thẫm, nhưng lại ẩn chứa một tia sáng vàng kim nhàn nhạt.
Khi giọt máu đó chạm vào mặt đá của tế đàn.
"ẦMMMMMMMMMMMMMMMM!"
Cả tòa Thông Thiên Tháp, từ tầng một đến tầng chín, đột nhiên rung chuyển dữ dội. Biển sao xung quanh tế đàn sôi trào. Tế đàn cổ xưa không chỉ phát sáng, mà là bùng nổ, tạo thành một cột sáng Hỗn Độn màu xám tro, phóng thẳng lên trời, như muốn chọc thủng cả tòa tháp.
Lăng Phong và Lãnh Nguyệt Tiên Tử bị luồng sức mạnh này đẩy lùi lại hàng ngàn trượng, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Phản ứng này... so với của họ, khác nhau một trời một vực!
Huyết mạch của hắn, rốt cuộc là thứ gì?