Thất Sơn Tiên Lộ

Chương 121: Huyết Mạch Kinh Thiên



Chương 121: Huyết Mạch Kinh Thiên

Giọng nói cổ xưa của Thông Thiên Tháp lần đầu tiên mang theo sự kinh ngạc, gần như là thất thanh. "Đây... đây là... Hỗn Độn Thủy Tổ chi huyết... Không thể nào..."
Lâm Minh bị cột sáng Hỗn Độn bao bọc. Ý thức của cậu bị kéo vào một dòng ký ức hỗn loạn và đứt gãy.
Cậu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn không thể tả, gương mặt không thể nhìn rõ, mặc một bộ chiến giáp được rèn từ những lỗ đen. Tay ông ta cầm một cây chiến phủ, mỗi một nhát chém đều có thể bổ đôi cả một dải ngân hà, một mình chiến đấu với hàng vạn thiên thần mặc giáp vàng.
Cậu nhìn thấy một người phụ nữ đẹp đến mức khiến cho cả vũ trụ phải nín thở. Bà mặc một bộ váy lụa dệt từ những vì sao, đôi tay đang nhẹ nhàng dệt nên những sợi tơ của vận mệnh, bảo vệ một quả cầu ánh sáng nhỏ bé (chính là cậu khi còn là một đứa trẻ sơ sinh) khỏi cuộc chiến.
Cậu nghe thấy những đoạn đối thoại đứt quãng.
Giọng người đàn ông, trầm và đầy uy lực: "...phải đưa nó đi... Dòng máu Hỗn Độn này vừa là hy vọng, vừa là tai ương..."
Giọng người phụ nữ, đầy vẻ bi thương và không nỡ: "Phu quân, hãy đặt một tia thần niệm của chàng vào cơ thể nó... nó sẽ dẫn dắt nó tìm thấy công pháp của chúng ta..."
Cảnh tượng vỡ tan. Lâm Minh trở lại với thực tại, cả người run rẩy, trong đầu là một cơn chấn động kinh hoàng.
Hóa ra, Hỗn Độn Thôn Thiên Quyết không phải là cậu tình cờ nhặt được. Đó là di sản mà cha mẹ đã cố ý để lại cho cậu. Cha mẹ cậu, là những sinh vật mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi, đang chiến đấu trong một cuộc chiến ở tầm vũ trụ. Cậu, là người thừa kế của Huyết Mạch Hỗn Độn!
Cột sáng Hỗn Độn bên ngoài không còn bành trướng nữa, mà bắt đầu co rút lại, dung nhập vào cơ thể Lâm Minh. Nó không ban cho cậu một truyền thừa từ bên ngoài, mà là đang kích hoạt sức mạnh tiềm ẩn trong chính dòng máu của cậu.
Hỗn Độn Long Thể của cậu bắt đầu có sự thay đổi về chất. Các cơ bắp, xương cốt, kinh mạch đều được tái tạo lại bằng một loại năng lượng còn nguyên thủy hơn, tiến hóa thành Hỗn Độn Thần Ma Thể!
Đồng thời, trong đôi mắt của cậu, một năng lực mới được thức tỉnh. Hỗn Độn Đồng. Cậu có cảm giác, mình có thể nhìn thấu bản chất của mọi loại pháp tắc, tìm ra điểm yếu của chúng.
Khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, Lâm Minh đứng trên tế đàn. Vẻ ngoài của cậu không thay đổi, nhưng Lăng Phong và Lãnh Nguyệt Tiên Tử nhìn cậu, lại có cảm giác như đang nhìn một sinh vật hoàn toàn khác. Khoảng cách giữa họ, vốn đã được rút ngắn lại sau khi qua tầng bốn, nay lại bị kéo dãn ra thành một vực sâu không thể vượt qua.
"Khảo nghiệm tầng thứ năm kết thúc. Chúc mừng các ngươi đã tìm lại được nguồn cội của mình."
Giọng nói cổ xưa vang lên, đưa cả ba người đến không gian chờ của tầng thứ sáu.
Lâm Minh im lặng. Trong đầu cậu vẫn còn đang quay cuồng với những thông tin động trời vừa rồi. Cậu đã có một mục tiêu mới, một mục tiêu còn lớn hơn cả việc theo đuổi đỉnh cao của Đạo. Đó là phải trở nên đủ mạnh, để có thể tìm lại cha mẹ mình, để có thể biết được, rốt cuộc họ đang phải đối mặt với kẻ thù nào.
Hành trình của cậu, đã có thêm một ý nghĩa hoàn toàn mới, một ý nghĩa ở tầm vũ trụ.